Monday, April 1, 2019

Tiếng Gọi Đò - thơ Lê Tây
Nhớ bến đò Lập Thạch/Trung Yên, Triệu Độ, Triệu Phong, Quảng Trị










Lâu lắm chưa về thăm làng cũ
Xa bến sông vọng tiếng "Đò ơi"
Nơi đất lạ nhiều đêm mất ngủ
Tiếng "Đò ơi!" theo suốt cuộc đời

Đò ơi, bên kia sông là Mẹ
Cho tôi về nơi được chở che
Đời rất đắng quê hương là mật
Lòng tôi vui với nắng sau hè

Tôi nhìn tôi qua nước xanh trong
Và bất chợt bao niềm hy vọng
Theo nhau về rộn rã trong lòng ...
Bao chuyến đò đưa tôi sang bến
Cô gái làng rửa mặt làm duyên
Bao nhiêu nước xuôi về với biển
Còn nhớ tôi với chút ưu phiền?!

Tiếng gọi đò chiều đông tắt lịm
Giữa bời bời gió nổi mưa rơi
Lòng bồn chồn ngóng sang bến vắng
Đò không qua chẳng gặp Mẹ rồi!

Tiếng "Đò ơi!" mất theo tiếng máy
Như tôi bây giờ mất tuổi thơ
Dù trải qua một thời gian khổ
Chẳng dại gì quên nhịp đò đưa!

Bao tiếng gọi cuộc đời giục giã
Đưa tôi đi quên mất đường về
Tôi thầm nhớ dòng sông bến nước
Tiếng gọi đò nhức nhối làng quê!

Lê Tây