- thơ Trương Thị Thanh Tâm
HẠT CÁT
Hạt cát rơi vào mắt
Nghe lòng buồn vu vơ
Trong gác nhỏ đợi chờ
Lời nói ai đã quên!
Để hờn vương đôi mắt
Trái tim ai hững hờ
Người đâu rồi quên ta
Cứ mãi dài ươm thơ!
Hạt cát rơi vào mắt
Nghe xót xa mỗi chiều
Tiếng lòng buồn khôn tả
Khói bếp nhà quạnh hiu
Buồn nghe quên giấc ngủ
Nụ cười thôi trên môi
Hạt cát rơi vào mắt
Đau theo dòng lệ rơi
Đã từng có một bờ vai
Cho tôi nương dựa những ngày cô đơn
Những đêm trắng gối mỏi mòn
Ly cà phê đắng nửa đêm còn ngồi
Nhớ ai khoắc khoải từng ngày
Đêm đông nghe lạnh vai gầy, trắng canh
Ngọt ngào chưa ấm cuộc tình
Đã xa dịu vợi, giận mình bấy lâu
Người ơi, nỗi nhớ còn đâu!
Giận hờn là tánh, nên sầu biết bao
Cũng đừng gia trưởng lòng đau
Trái tim se thắt, ngọt ngào vơi đi
Hờn nhau mỗi lúc tối trời
Giận chi để thấy đêm dài cô đơn
Bây giờ xa hẳn con tim
Trái tình lẩn khuất đã chìm chiêm bao
Đêm ngày thương nhớ gầy hao
Bờ vai, nỗi nhớ còn đâu một chiều!
Trương Thị Thanh Tâm
Mytho