Thuở nhỏ con theo cha
Lên rừng sâu đốn củi
Nhà lá chờ khói lam
Lưng cha mồ hôi đổ
Vung dao cây lìa cành
Con vô tư chạy nhảy
Đuổi theo đàn bướm xinh
Cơm mẹ bới mo cau
Khát lòng lưng nước vối
Yêu đời con hát ca
Rừng thơm hương gió thổi
Chiều con gom cành nhỏ
Vác một vác theo cha
Giúp cha lòng hoan hỷ
Khoe mẹ khi về nhà
Đi một đoạn đường ngắn
Cát trồi sụt dưới chân
Bó củi chừng như nặng
Con đau cổ oằn lưng
Cha cười thôi để đó
Cha gắng vác thêm dùm
Vác củi đâu phải dể
Ai bảo làm anh hùng
Lớn lên con mới biết
Có những điều trong đời
Nặng hơn là vác củi
Theo hoài không nghỉ ngơi
Theo hoài không nghỉ ngơi
Không còn cha vác giúp
Đặt xuống không còn nơi
Trên đường đời trồi sụt
Trên đường đời đơn độc
Lạc lõng giữa vô minh
Với trăm ngàn bó củi
Con cứ vác một mình.
L.T. Đông Phương