Sunday, November 18, 2018

Em Gái Đông Hà - thơ Huy Uyên
                  








Khi trời sang chiều bơ vơ đầu chợ
ai đi bỏ lại đò xưa
con sông Đông-Hà ầm ào sóng vỗ
nhớ da diết ai
chia tay mãi đến bây giờ .

Ngã ba đường 9 thoáng đìu hiu
ngày giêng hai bập bùng đạn lửa
nước mắt xoay quanh nhỏ giọt trăm chiều
lệ xót đổ ruột chín chìu nhung nhớ .

Về lại ngã-ba-cầu-ga từ thuở
bến bờ xa khuất mấy dòng sông
nước chảy ngược lên Đầu-mầu,Cam-lộ
nhớ chuyện ngày xưa máu chảy quặn lòng .

Em gái quê từ buổi mất Khe-sanh
bỏ Lao-bão,Tà-cơn chìm sầu từ độ
mây trôi bơ vơ về tận Đông-giang
người đi rồi sao quá buồn ơi Đông-lễ .

Thôi em gió Lào xuyên sầu mùa hạ
thổi tóc người bay dạt tới Khe-mây
nơi em bắt đầu từng con khe suối đổ
em có xuyến xao tim thương nhớ một người .

Em có một lần về ơi Như Quỳnh
gởi tiếng hát theo phố trôi cùng gió
bao nhiêu năm người từ biệt miền Trung
đi xa rồi có gởi tình còn ở lại .

Trao tặng em cành lan-hồ-điệp
đi quất quanh mấy dãy phố Đông-hà
đứng trên cầu Đông-hà  nhìn sông hát
bên chợ chiều sắc-nắng-vàng-pha .

Từ em đi phố thị Đông-hà
ký-ức xưa trào dâng cuối phố
thôi hết rồi vùng kỹ-niệm muôn hoa
phút bên người đi qua thời xa cũ .

Huy Uyên