Qua Phan Thiết lại buồn
hiu
Bể dâu đời đã tóc chiều
pha sương
Còn ai nhớ còn ai thương
Ồ không mình lại tơ vương
một mình
Ngược xuôi khắp nẻo trường
đình
Riêng mang nỗi nhớ một
mình,mình thôi
Phan Thiết ơi! Phan Thiết
ơi!
Về đây tôi lại mình tôi nặng
sầu
Cố nhân ơi giờ nơi đâu...
Hoàng Yên Linh