- th ơ Trần Hoàng Trúc
Giấc ngủ muộn chập chờn
đêm phố thị
Trong chiêm bao một tráng
sĩ hiện về
Vầng trán rộng, mày ngài,
đôi mắt sáng,
“Ta, Quốc Toản đây, tổ
tiên ngươi đó, họ Trần!
– Ta nghe khắp sơn hà
nguy biến
Nước nhà đang rao bán những
đặc khu
Lại nghe nói sẽ rơi vào
tay giặc
Bởi chẳng ai thề “Không
bán cho Tàu!”
Ta rất ngạc nhiên, sao
không trưng cầu dân ý?
Như ngày xưa, có hội nghị
Diên Hồng
Để người trẻ như ta, bày
chí khí
Giới trẻ các ngươi đâu,
sao chẳng nói năng gì?
– Xin tiên tổ cảm thông
cho con cháu
Sống thời này, Ngài cũng
thế mà thôi!
Vừa “ý kiến”, đã bị cho
nghỉ học
Mới xông ra, đã bị “hốt
lên phường”
Nên phần lớn sẽ “giữ mồm
giữ miệng”
Học cho xong, tìm hướng
mà “dông”
Còn số khác chỉ quan tâm
những chuyện
Ở đâu xa xa, chẳng dính
dáng tới mình!”
– Nghe ngươi nói, lòng ta
đau như cắt!
Ước chi ta vẫn sinh ở thời
này
Ta vẫn thế, sẽ xông ra vì
Tổ quốc
Phất ngọn cờ trung nghĩa
với non sông!”
– Ngài làm thế, sẽ bị gọi
là “phản động”!
Nếu bị đòn cũng sẽ chẳng
ai “like”
Thời nay lạ lắm, Ngài
không thể hiểu
“Cái tốt, cái ngay” sợ
“cái ác, cái hèn”!
– Sao lạ vậy, ta nghe có
người ngày trước
Ném lựu đạn vào dân, được
gọi nữ anh hùng
Cớ sao ta xông ra giết giặc
Lại bị gọi “phản động” là
sao? Ngươi nói cứ lùng bùng!
– Trời! Ngài hỡi đừng bao
giờ nói thế
Coi như con chưa nghe thấy
lời nào!
Ngài đi đi, con không
quen Ngài nhé!
Con nhát hèn, chẳng dám lắng
nghe đâu
– Thật hổ thẹn có ngươi
là con cháu
Nói vài câu đã đuổi ta đi
Ta không tin, thời nay
không còn Quốc Toản
Ngươi hãy chờ xem, đứa
con gái nhát hèn!
Ta sẽ hiển hiện trong
chiêm bao giới trẻ
Cất lời non sông, yêu nước,
thương nòi
Và ngươi sẽ thấy ngươi lầm
to đấy
Đất nước còn hàng triệu
Quốc Toản, giống như ta
Mà trước khi đi ta có câu
này muốn hỏi
Thời bây giờ nói gì để được
“like”?
Ngài phải hỏi “Nói gì cho
ngầu nhỉ?”
Giới trẻ mới nghe, con
chúc Ngài thiệt “ngầu”!
Rồi, ta biết, ta sẽ tìm
cách nghĩ
Nói câu chi nghe cho nó
thiệt ngầu!
Mà quan trọng, phải làm
gì cho “ngầu” nữa,
Chỉ nói suông, thì mất nước
với giặc Tàu…
Trần Hoàng Trúc