Bạn
cũng không tình cũng không
Ở đây
gió núi bềnh bồng mây trôi
Dăm cô
sơn nữ bên đồi
Chiều
nghiêng vọng tiếng chim trời gọi nhau
Cũng chẳng
buồn–chẳng thương đau
Một
mình rồi cũng qua mau tháng ngày
Trả cho
đời những cơn say
Trả người
ân oán–trả ai muộn phiền
Ở đây
riêng nỗi niềm riêng
Ngày
xưa còn lại nỗi niềm lắng sâu
Về đâu–ừ
đời về đâu
Cả đời
còn lại đôi câu thơ buồn
Bình
minh rồi lại hoàng hôn
Đến,đi
là thế chữ KHÔNG với đời
Với rừng
thao thức đầy vơi…
Hoàng Yên Linh