Sunday, March 11, 2018

Thơ Xướng Hoạ - Cao Mỵ Nhân 
                             & nhiều tác giả









NGHE TIẾNG QUẠ

Bầy ô ơi, lượn quanh vòm cao
Khản cổ trên cây đón nắng đào
Tiếng quạ não nùng rơi điệp điệp
Hồn quyên bi thảm vọng nao nao
Bờ mê lãng đãng thôi mời gọi
Bến giác lênh đênh khó giạt vào
Đứng giữa lằn ranh ma, niệm Phật
Lời kinh mỗi lúc một thanh tao

Cao Mỵ Nhân
  •  
CẢM HOÀI

Nỗi hờn vong quốc mãi dâng cao
Đối ẩm cùng ai chén rượu đào ?
Đất khách lênh đênh từ độ ấy
Quê nhà xa khuất tận phương nao ?
Người nghe tiếng quạ mang sầu lại
Ta gọi hồn thơ gửi nhớ vào
Từng giọt mưa về rơi tí tách
Ngỡ đàn đang dạo khúc Ly Tao

Nguyễn Kinh Bắc


ĐỜI TA NHƯ QUẠ ĐEN

Kìa quạ đen kia ngó vút cao,

Khi chân đáp xuống ngọn hoa đào.

Chợt kêu não nuột buồn phương ấy,

Lại khóc bi thương nhớ chốn nao :
Là chỗ trời nam thôi đã mất,
Đem thân viễn xứ sống nương vào !
Tuy đây cũng được nhàn ô thước…
Nhưng nước mất đành khổ lắm tao !

Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân
  
Đám Quạ Quát: Kệ Tụi Tao!

Tiếng thán kêu Trời chẳng đủ cao
Kiếm ăn Xã-nghĩa* quạ luôn đào
Quê-hương rách-nát ai người tiếc
Tổ-quốc banh-chành mấy kẻ nao
Nhà-nước buôn dân thu phí nhập
Cộng-nô bán nước rước Tàu vào
Nhân-dân khuyên đảng nên hồi-chánh
Cả đám trả-lời: Kệ tụi tao !

Tiểu Bảo
11-3-2018

MỘT THỜI ÁC MỘNG

Bàn độc nước dâng nhảy bệ cao
Hợm mình xoay xở ngọn ba đào
Quên ngay cốt khỉ rừng sâu ấy
Kịch rởm tuồng đời biển khổ nao
Cấm chợ ngăn sông không kẻ đến
Chặn đường đốt sách có ai vào
Lưỡi dao oan nghiệt thời trung cổ!
Cải tạo đổi tiền dượt mấy tao.

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt