Thấp Thoáng Xuân Về - Tuệ Thiền Lê Bá Bôn
(chùm thơ)
VIẾNG NGHĨA TRANG CUỐI NĂM
Thấm nghĩa vô thường: tình bớt hẹp
Nén hương lòng xin tưởng nhớ chung…
Sợi khói vấn vương chân mộ chí
Đám mạ ven cồn thấp thoáng xuân.
CHỢ ĐÌNH BÍCH LA
Gìn giữ sắc hương xuân tiên tổ
Vui Tết, mồng ba nhóm chợ Đình
Đến đây hội ngộ tình muôn thuở
Ước mơ nào cũng hoá thân quen
Nhộn nhịp bao ngả đường phô sắc
Ánh mắt bừng lên nét xuân tươi
Ra chợ mà lòng quên mua bán
Chỉ nhớ trao nhau những tiếng cười.
ĐỘC ẨM CUỐI NĂM
Lâu rồi mình không uống rượu
Sáng nay độc ẩm chút chơi
Độc ẩm mà như đối ẩm
Bạn ta khắp mười phương trời
Nghe nói bia rượu buổi sáng
Dễ chuốc họa ung thư gan…
Lâu lâu hứng cùng trời đất
Tử thần chắc cũng nể nang
Lí Bạch ôm trăng mà chết
Chắc rất mê mấy ả Hằng
(Ai cô đơn cùng chú Cuội
Giữ hồn cho trái đất lăn?)
Họ nói trời đất bốn phương
Lãng đãng thấy có mười phương
Thân quen bao người khuất núi
Nên còn nhiều chốn yêu thương
Cuộc sống lắm lúc cũng oải
Nhìn đời lắm nỗi rất đau
Nhưng đầu bạc rồi cũng sụm
Há quên nụ xuân nhiệm mầu?
Còn mươi hôm nữa mới Tết
Sáng nay độc ẩm chút chơi
Độc ẩm mà như đối ẩm
Bạn ta khắp mười phương trời…
TRÀ ĐẠO CUỐI NĂM
Không thể níu những lợi danh trần thế
Thì nhâm nhi hương vị của phù vân
Thân chớm mỏi… không dung cơn túy lúy
Nhấp chung trà lãng đãng chút tình xuân
Trà cuối
năm không ai người đối ẩm
Ta nỗi-niềm-bạn-lữ với mười phương
Chút yêu mến cũng ấm lòng tri túc
Giữa phù
vân thấp thoáng những thân
thương
Ta dốt đặc cái lễ nghi trà đạo
Nên nhâm nhi rất dân dã rất thiền
Như cái thuở chưa phân chia trời-đất
Gã tục phàm thi phú với thần tiên
Chung trà
đạo cho lòng trần bớt tục
Để sáng mai: năm mới trọn tâm hồn
Tận nhân
lực và biết tri thiên mệnh (*)
Trân trọng mình – cảm tạ cả càn khôn…
(*): Thiên
mệnh: đại luật vận hành của vũ trụ.
GIỌT SƯƠNG XUÂN
Giọt sương long lanh
Lấp lánh Vĩnh Hằng
Thức nhành mai dậy
Huy hoàng sắc xuân.
Tuệ Thiền Lê Bá Bôn