Wednesday, August 16, 2017

Xa Rồi Quế-Sơn(*) - thơ Huy Uyên








Em bỏ tình tôi tận đèo Le
Sông Câu-Lâu bao năm ngược bến
Một thời đạn bom Gò Nổi xưa
Bạc màu áo người lính trận.

Xuôi Thu-Bồn, Chiêm-Sơn, Bến-Giá
Bà Rén xa người yêu ngày nào
"Dưới ngọn đèn mờ trong căn nhà nhỏ
Hai mái xanh nay đã bạc đầu."

Mấy mùa vàng đồng lúa Quế-Sơn
Lộ 611 khuya về gà gáy
Núi chạy quanh dãy phố thật buồn
Đêm tìm em không thấy !

Mưa khuya chao ôi hiu hắt
Ly rượu say quán vắng chân đồi
Hương-An xưa, nay còn tiếng hát
Để đêm về người đợi trông ai .

Mắt em còn bến đổ bên sông
Rồi bóng chiều đi phai nhạt nắng
Những chuyến đò xưa chết cả tấc lòng
Từ em xa Quế-Sơn chìm đắm .

Ở Đèo Le chắc giờ đầy gió
Mây bay theo từng sợi tương-tư
Còn lại em và hơi thở
Ta xa nhau từ đó đến giờ .

Ly rượu đêm cạn chén quán Dung
Say quên chuyện yêu người ngày trước
Còn chăng Quế-Sơn và những con đường
Một thuở mối tình ai đã mất .

(*) huyện miền núi tỉnh Quảng-Nam

Huy Uyên