Cà Phê Sóc Đen - thơ Phan Minh Châu
(Viết tặng quán cà phê SÓC ĐEN Nha Trang Khánh
Hòa)
Thôi cứ vậy chiều nay ta ghé quán
Một chỗ ngồi có chú sóc đen
Có cô bé chạy bàn trông rất kháu
Để bao chàng... đôi mắt cứ chông chênh
Một góc nhỏ như bao góc nhỏ
Cũng mùa thu xanh ngát da trời
Cũng đôi lúc tán bàng rơi vội
Cũng ngậm ngùi mỗi sớm mưa rơi
Một chút buồn pha chút nắng thơm
Chiều ta ngồi ngắm những con đường
Nghe chừng đâu đó trăm lời nhạc
Cứ dậy trong lòng những nhớ thương
Thèm một phin đen mấy chỗ ngồi
Gát đôi chân mỏi để trời ơi...
Ngã lưng ra ghế thèm câu hát
Bẻ đốt tay rong nỗi ngậm ngùi
Đốt thêm điếu nữa đêm chưa tới
Khói thuốc vàng tay thịt bổng thâm
Ta ngữa chừng ta sầu dĩ vãng
Ta thèm một giấc ngủ trăm năm
Góc nhỏ chiều nay bổng chạnh buồn
Ta lần theo nếp cũ mù sương
Nghe thành phố biễn thêm sương khói
Nghe khúc thu xưa trãi chín đường
Cứ vậy mỗi chiều ta đến quán
Có chú sóc đen nhường chỗ ta ngồi
Ta cũng biết nơi đây tình bạn
Đã ngọt ngào từ mấy thuở môi thơm.
Phan Minh Châu
Nha Trang