Vọng Cố Nhân - thơ Huy Uyên
Chiều bên sông Thạch-Hãn
Nước xuôi trôi đi đâu
Em xưa đời lận đận
Tình xưa quá dãi dầu .
Gọi tên người cố-nhân
Tim trao ai ngày cũ
Về đây lại một mình
Để suốt đời thương nhớ .
Trời trên cao mây nổi
Ngọn cỏ úa chín mầu
Thôi một đời lạc lối
Thôi mình đã mất nhau .
Bên kia sông khúc tiêu
Dặt dìu câu thề cũ
Trôi nổi một tình yêu
Treo sầu lên vạn cổ .
Ngày em về xứ lạ
Tôi bên cầu đợi mong
Thuyền từ ra biển cả
Héo xót đau tấc lòng .
Qua Nhan-Biều, Ái-tử
Đâu rồi vọng lời ru
Tao nôi đưa tay mẹ
Ruột thắt đau chín chiều .
Lại đêm về điểm chuông
Đời buồn hơn chiếc lá
Gió thổi bay dặm đường
Núi cao xuôi biển cả .
Cố-nhân quên, tiếc, nhớ
Ngày tháng đã qua mau
Bóng người giờ đâu tá
Rụng rồi cõi xưa sau .
Em ngọn cỏ bùi ngùi
Hiên nhà tắt bếp lửa
Dòng đời mãi nổi trôi
Thắp trong tôi nhung nhớ .
Cố-nhân ơi, xa rồi!
Huy Uyên