Ngành Xiếc Việt Nam - thơ Phan Minh Châu
Đã có xiếc sao các em còn xiếc
Đường đến trường sao em cứ thong dong
Kẻng đã xổ trống trường lên tiếng vổ
Sao các em cứ làm xiếc trên đường
Ai bày vẽ em căng dây làm xiếc
Mấy mươi người trên một sợi dây neo
Dưới thì nước cuộn cuồng như sóng cả
Lỡ sẩy tay lại tội đám dân nghèo
Em làm xiếc hàng triệu người theo dõi
Hàng triệu người xem nhức nhối đau lòng
Qua không được con sông cuồng sóng vỗ
Nơi lớp trường có thấy bóng em không?
Em làm xiếc bao năm rồi đấy nhỉ?
Nước nam ta đoàn xiếc cũng dẩy đầy
Để họ xiếc em lo mà đến lớp
Lại gồng mình trợn mắt để đu dây
Cơm không đủ no áo không đủ mặc
Sống vùng cao nước cả lớn hàng ngày
Thương em quá tháng năm dài cam phận
Cả đời này vẫn một kiếp rủi may
Cầu chưa bắc phao còn chưa mua được
Tội của ai đây tội của dân mình
Cứ nhướng mắt núi nầy trông núi nọ
Nghe bốn bề sóng cứ vỗ thinh không...
PHAN
MINH CHÂU