Lại Gởi Một Người Bạn HO Ở Mỹ - thơ Huy Uyên
Bạn mãi ngồi ghế đá trước mall
Mùa đã chuyển xanh màu lá
Nắng ngọt đất trời Little Sài-Gòn
Tháng chạp sương chiều ngậm sữa.
Dỗ tim nơi xứ người bão-tố
Màu táo hồng rưng rức môi ai
Chút gì Huế chạy quanh nỗi nhớ
Vắt sầu Cali lên vai .
Ngày xưa đằm thắm môi hôn
Mưa giăng đầy trời tháng chạp
Cớ sao hai mắt anh buồn
Giận đời phiêu-lưu hoang phế .
Cố-nhân quên ngày gãy súng
Trái tim đành bỏ lại quê người
Bốn mươi năm cỏ cây héo rụng
Hình hài giờ đã tan tác tả tơi ...
Lòng trần còn thèm da thịt đàn bà
Tháng năm trọn đời người hóa dại
Tóc bạc đầu tợ sương sa
Treo cao linh-hồn bạc lòng tượng đá .
Nước mắt xưa khô mòn "dấu lệ"
Cô-đơn ngày nào chạy quanh nghĩa-trang
Nắng Sài-Gòn còn thương còn nhớ
Trời Cali rũ xám màu mây buồn .
Bao năm đã cố nguôi quên
Quên ngày ra ngồi mall và ghế đá
Thiên-Chúa xưa có còn bên em
Người đàn bà của anh
cả đời cơ cực .
Hạnh-phúc từ lâu đóng cửa
Xếp chất Tổ-Quốc đầu đường
Đám tang,bể dâu,khói lửa
Băng bó lâu rồi đâm sâu vết thương !
Bài ca mùa xuân sao buồn
Ở Mỹ bao quanh phong,bạch dương,liểu rủ
Đêm đêm thức dậy thì thầm
Người chiến binh xưa
thấy đời mình khó ng ủ
Đốt nhánh ô-liu cuối đường địa-ngục.
Huy Uyên