Tự Tình
Mùa Xuân - th ơ L. T. Đông Phương
Cho tôi sống lại thuở ngày xưa
Êm ấm quê nhà với tuổi thơ
Xuân đến ngất ngây tà áo mới
Đời vui vui cả những cơn mơ
Đuờng làng xanh lá thơm mùi cỏ
Ruộng lúa mùa sang ngọn trổ bông
Ai hát vườn sau chiều lộng gió
Chuông chùa nhắc nhớ chuyện hư không
Phiên chợ tan rồi vui bước mẹ
Bạc phơ sương tóc chẳng nề
chi
Ngọt ngào như mía thơm như mật
Như nước trong nguồn vẫn chảy
đi
Chân sáo tung tăng đường đến lớp
Xuân về soi bóng mắt em thơ
Cánh diều bay vút trong trời rộng
Chuyên chở bao điều mơ ước mơ
Cho tôi sống thuở tóc ngang
vai
Áo trắng hồn theo mây trắng
bay
Mười sáu gặp anh đôi má đỏ
Yêu người bằng tim chưa yêu
ai !
Cái thuở mới yêu đời vị ngọt
Thiết tha như muối mặn gừng cay
Thiên
đường thôi khẩn cầu chi nữa
Trần thế đủ làm say đắm say
Đời chia trăm hướng người đôi
ngã
Tan nát lòng theo những bước đi
Chốn cũ ai về cho nhắn gởi
Quê người Xuân đến giữa phân
ly!
Mẹ già chắc vẫn hoài thao thức
Nước mắt đêm đêm vẩn ướt đầm
Em nhỏ năm xưa giờ đã lớn
Nghẹn ngào thương nhớ chút tình thâm
Ngưòi xưa biết có về quê cũ
Có nhớ người em thủơ má hồng
Thê thiết lòng ta câu ước hẹn
Xa người như nước đã xa sông
Như nước cuốn trôi ngàn kỹ niệm
Bao mùa Xuân đến vẫn chia phôi
Biết về hái hết rừng sim chín
Uống cạn dòng sông chẳng thấy
người !
Thêm một mùa Xuân nơi đất khách
Bốn bề trắng xoá tuyết rơi mau
Nghẹn ngào dõi mắt về quê cũ
Chỉ thấy trời mây xám một màu…
L.T.
Đông Phương