Em Có Nghe Dòng Đời
Luân Chuyển
- thơ Trúc Thanh Tâm
Yêu cho đi
nhận về từ phía khác
Tiếng thời
gian bay bổng giữa xa xôi
Ly rượu mời
có người khóc kẻ cười
Trên năm
tháng chia đôi lời từ tạ
Lạnh mùa
đông cớ sao tàn nhẫn quá
Đủ làm đông
vết máu của thương đau
Đủ làm quên
giây phút nụ hôn trao
Đủ làm chết
dung nhan trong khoảnh khắc
Ôm số phận
mẹ một đời thổn thức
Em từng đêm
vò võ nỗi niềm riêng
Đời mong
manh sao giải nghĩa ưu phiền
Cõi tạm trú
nên lầm người gian dối
Trong thánh
thiện chắc gì không tội lỗi
Kiếp lục
bình chưa trả hết long đong
Mỗi người
chúng ta đều có con sông
Được tắm
mát thời hoàng kim tuổi nhỏ
Chiều vào tối lắng lòng nghe đất thở
Tiếng đàn ai réo rắc giấc mơ yêu
Hồn quê tôi bàng bạc khói lam chiều
Tình dân tộc là tình người thân thiết
Hoa mới nở còn nghe mùi trinh tiết
Hương bềnh bồng về tận phía đam mê
Buổi đầu tiên mình nói tiếng hẹn thề
Từng nhịp thở má ửng hồng e thẹn
Em có nghe dòng đời đang luân chuyển
Cho bây giờ và mãi mãi tương lai
Để em thấy tình yêu luôn rất lạ
Sương trên cành lóng lánh buổi ban mai.
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)