Tuesday, January 17, 2017

Tôi Mơ Một Ngày… - Lê Mai Lĩnh













Một
Tôi mơ một ngày
Những người lãnh đạo Cộng sản tuyên bố từ bỏ Cộng Sản
Trở về với Nhân Dân
Nói một lời xin lỗi với Nhân Dân
Xin Nhân Dân xá tội
Và tha thứ mọi lỗi lầm trong quá khứ.
Thả hết tù nhân chính trị, lương tâm
Mở kho gạo, kho vải, phát cho những người cơ hàn

Quốc hữu hóa những tài sản của những cán bộ tham nhũng
Xây trường học, bệnh viện
Mở những nhà máy, công trường
Đem màu xanh về lại nông thôn
Trân quí những hạt gạo làm ra
Hoãn xuất khẩu một thời gian
Để giải quyết nạn đói cho Nhân Dân trong nước.

Lập cầu không vận
Đưa về nước những khúc ruột ngàn dặm
Trả lại cho họ tài sản
Kính trọng và mời gọi họ đem chất xám trở về dựng lại quê hương.
Để tỏ lòng thành tâm thành ý trở về với Nhân Dân
Lấy Nhân Dân làm chỗ dựa

Tống cổ bọn Tàu Cộng ra khỏi Việt Nam
Thằng nào ngoan cố, cho một tát tai
Thằng nào lì lợm, đạp cho một đạp
Thằng nào hung hăng, đá cho một đá
Khi đã lấy Nhân Dân làm chỗ dựa
Sức mạnh Việt Nam là sức mạnh người khổng lồ.

Ta, thi sĩ
Sẽ đề nghị Nhân Dân cho các người tiếp tục tại vì trong vòng 12 tháng
Tiếp xúc và mời gọi sự hợp tác của những ngài lãnh đạo các tôn giáo
Những trí thức, nhân sĩ, những Việt kiều …
Vốn có lòng đau nỗi đau quê hương
Hợp thành một Hội Nghị Diên Hồng
Tổ chức bầu cử Quốc Hội Lập Hiến
Tất cả những ai có lòng yêu nước chân thật
Không phân biệt quá khứ
Đều có quyền ứng cử
Nhân Dân sẽ là lá phiếu quyết định
Quốc Hội Lập Hiến chọn nguyên thủ quốc gia
Nguyên thủ quốc gia thành lập nội các
Đưa nội các ra trưng cầu dân ý.

Sau khi Nội Các ra đời
Cũng vừa 12 tháng cho phép
Xin mời quí ngài Cộng Sản ra đi
Muốn nước ngoài thì nước ngoài
Muốn nội địa thì nội địa
Nhưng chỉ được mang theo 1/3 tài sản .
Ấy là Nhân Dân đã quá khoan hồng
Ấy là đã tránh được “dựa cột” hay “chui ống cống”
Với giá đó, được chưa ?
Để thi sĩ còn trình lại Nhân Dân.

Hai
Tôi sẽ có mặt trên chuyến tàu không vận “qui cố hương”
Cùng với những thi sĩ, nhà văn lưu vong
Vừa đủ cho một chuyện máy bay trực thăng hạ cánh trước Ba Đình
Để kiểm tra xem Bộ Chính Trị giữ đúng lời hứa với Nhân Dân không?

Ba Đình sẽ là điểm xuất phát
Đoàn văn nghệ sĩ hải ngoại sẽ phối hợp cùng anh em văn nghệ sĩ trong nước
Tất cả sẽ chia thành nhiều nhóm, từng đi nhiều nơi, tổ chức những đêm thơ, nhạc
những ngày luận bàn văn chương trong tinh thần hòa giải hòa hợp dân tộc thật sự.

Dưới chế độ độc tài, sắt máu vô luân
Trí thức và văn nghệ sĩ là những cục phân
Với Mao, với Hồ đều như thế
Nếu những người này không thỏa hiệp làm tay sai, bồi bút
Không cúi đầu hàng phục dạ dạ, thưa thưa
Những Huy Cận, Xuân  Diệu, Chế Lan Viên
Những Tố Hữu, Hoài Thanh, Nguyễn Tuân…
Đều chấp nhận bán linh hồn, bẻ cong ngòi bút.
Những Trần Dần, Phùng Quán, Hữu Loan, Nguyễn Văn Đang
Những Phùng Cung, Phan Khôi, Hoàng Cầm…
Đã dũng cảm, hiên ngang nói không với lũ bạo quyền.
Chấp nhận tù đày, ngược đãi của hôm nay
Để hiên ngang đi vào Lịch Sử, ngửng cao đầu
Thế mới biết lựa chọn nào cũng có giá
Giá Vinh Quang, giá Tủi Nhục.

Ngày về, chúng ta cũng sẽ cho về
Những đứa đã đâm sau lưng chiến hữu
Những đứa đã bẻ cong ngòi bút để làm văn nô hay thi nô
Những đứa đã nhận tiền Công Sản lũng đoạn hàng ngũ anh em, chia rẽ lòng tin của người cầm bút
Ngày về, chúng ta cũng sẽ cho về
Tạo cho chúng cơ hội, cơ may để sám hối
Với bản thân và bạn bè.

Ngày về, chúng ta mang về những tác phẩm văn học ghi dấu lưu vong
Ghi dấu những tháng ngày miệt mài sáng tạo trong nỗi thao thức nhớ quê hương
Ngày về, chúng ta mang về những đứa con tinh thần sung mãn dòng máu Việt Nam
Những tác phẩm văn học là chứng tích, chứng nhận cho một thời xa quê nhưng không quên Tổ Quốc.
Đồng bào tả trong nước đang chờ đọc một dòng văn chương nhân bản, dân tộc, và khai phóng

Dòng văn chương Việt Nam lưu vong.
Những thứ viện sẽ mở của ngày đêm
Người vào người ra như ngày hội
Những thiếu nữ Bắc California
Những sinh viên Nam Cali., Houston, Washington D.C.
Sẽ là những người tình nguyện trao sách và bánh trái, hoa quả đến những cụ già, em thơ
Những thi sĩ, nhà văn luu vong trở về sẽ tiếp tục sáng tạo trong niềm tin phơi phới, phiêu bồng.
Cũng đừng quên dành phần đóng góp cho những ca/nhạc sĩ lưu vong
Tiếng ca lời nhạc của họ cũng rung lên niềm hân hoan của một thời đất nước hồi sinh.

Người người hân hoan
Người người tay bắt mặt mừng trong nụ cười nước mắt
Nước mắt của hạnh phúc, ngày gặp lại nhau sau nhiều năm đau lệ
Nước mắt cũng là nước mắt sám hối với quê hương
Dù ở lại hay ra đi, chúng ta cũng chưa làm xong trách nhiệm với núi sông
Nước mắt cũng như một lời xin tha thứ từ em, từ mẹ, từ cha
Từ người nông dân chân lấm tay bùn, đói rách quanh năm
Từ người công nhân miệt mài ngày đêm trong xí nghiệp, cơm không đủ no
Từ người học sinh đến trường không có sách học
Từ người bệnh đến nhà thương không có giường nằm…

Chúng ta kết tội Cộng Sản, nhưng chúng ta cũng không phải hoàn toàn vô tội
Kết tội Cộng sản, nhưng chúng ta không phải vô can
Tại chúng ta vì run, vì sợ, vì hèn, nên mới có lũ Cộng Sản độc ác, tham tàn.
Nhưng đó là chuyện đã qua.
Nhắc lại để nhớ, chứ không phải để gây thêm lòng hận thù.
Chúng ta đang trong mùa Hòa Giải, Đoàn Kết.

Ba
Tôi mơ một ngày
Những người lãnh đạo Cộng Sản sàng suốt để nhận ra rằng
– Lựa chọn Cộng Sản là một sai lầm
– Lựa chọn Xã Hội Chủ Nghĩa là điều không tưởng
“Tới cuối thế kỷ này chưa biết đã có XHCN chưa!” Lời của Đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng
Nên đất nước tụt hậu, nhân dân lầm than, quê hương, tổ quốc bên bờ diệt vong.

Tôi mơ một ngày
Những người lãnh đạo Cộng Sản hôm nay thấy rằng:
Họ đang gánh gánh nợ tổ tông
Từ Hồ, Đồng, Chinh, Giáp…
Những tên thực sự là tội đồ của Lịch Sử và Nhân Dân
Còn như những Hùng, Dũng, Trọng, Sang
Vẫn còn được nhân dân giảm tội hay tha thứ.

Nhưng nếu không biết như thế để dừng lại bàn tay đẫm máu đồng bào từ hôm nay, bây giờ
Thi trừ đi là điều khó tránh.
Là tự mình giết hại vợ con mình
Thi sĩ nói điều này cũng là nói cho những đảng viên còn say máu hãm hại nhân dân.
Chế độ nào cũng có ngày cáo chung, nhưng nhân dân là trường tồn, bất biến
Luật đời là nhân quả
Đảng viên Cộng Sản, đạc biệt là công an, giết người, cướp của
Chẳng lẽ nhân dân để cho vợ, con chúng yên thân hay sao?
Hãy suy nghĩ, dừng bước sai lầm, say máu, say đất, say tiền
Trở về với nhân dân kẻo muộn, để được tha thứ
Thi sĩ nói điều này với tất cả những người anh em Cộng Sản từ trên đỉnh cao tới thấp lè tè

Bốn
Tôi mơ một ngày
Sáng mai thức dậy, đài đưa tin:
Tất cả những tòa Đại Sứ Việt Cộng trên toàn thế giới đều đã đóng cửa
Từ vị đại sứ đến tất cả nhân viên ngoại giao
Đều tuyên bố ly khai Đảng Cộng Sản tay sai bán nước.
Tất cả đảng viên đều xé thẻ đảng bỏ vào sọt rác
Không vất bừa bãi như ở Hà Nội
Vì đây là xứ sở của văn minh tự do
Đất nước của Dân Quyền và Nhân Quyền.
Sau nhiều năm công tác ngoại giao ở nước ngoài
Quí sứ thần đều ý thức như thế.
Vì ý thức như thế nên đồng lòng ly khai đảng Ba Đình hèn với giặc ác với dân.

Tin tập thể những nhà ngoại giao Cộng Sản ly khai
Làm nức lòng đồng bào trong nước
Đặc biệt là những vợ con của quí sứ thần
Họ đang nghĩ tới ngày sang Mỹ đoàn tụ với chồng, cha
Hay đến ngày chồng, cha trở về trong niềm kiêu hãnh
Rằng họ đã lựa chọn đúng lúc và đúng thời
Hợp lòng dân, hòa chung cùng hồn nước.

Tôi mơ một ngày
Cộng đồng người Việt di tản hải ngoại
Từ năm châu bốn biển
Mừng vui chào đón những người anh em
Đã sáng mắt, sáng lòng
Nhận chân được lẽ đúng sai
Để chọn Tổ Quốc, Nhân Dân làm bãi đáp.

Từ nay tất cả một lòng
Không còn Quốc/Cộng hận thù nhau.
Không còn xuống đường hoan hô, đả đảo nhau
Chúng ta cùng chung dưới lá cờ Tổ Quốc,
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.
Những ai không thích hay chưa thích lá cờ này
Thì đi với hai tay không
Tuyệt nhiên không mang theo cờ đỏ sao vàng
Là cờ Tàu phù Phúc Kiến
Mà đảng Cộng Ba Đình đã vay/bán máu anh em .

Tôi mơ một ngày
Các cộng đồng người Việt hải ngoại
Dành một tháng liên hoan chào mừng ngày Đoàn Kết Việt Nam.
Người người ôm hôn nhau, tay bắt mặt mừng
Không còn chia biên giới
Chúng ta đều là những người Việt Nam Tự Do.

Tôi mơ một ngày
Quí vị lãnh đạo các tôn giáo, các cộng đồng người Việt trên thế giới
Tổ chức một tháng liên hoan
Lập Cầu Không Vận
Cho người Việt các châu qua lại thăm nhau
Cho thỏa lòng ước mong trước ngày an giấc ngàn thu.

Tôi mơ một ngày
Những người Việt giàu có, tiền triệu, tiền tỷ
Hào phóng chung chi cho những chuyến lên đường
Cho những đêm liên hoan, cho những ngày họp mặt
Tổ chức hội chợ lia chia
Văn nghệ lia chia
Đọc thơ lia chia.
Thi sĩ xin phép được làm người quản trò
Hay và vui hết biết
Tiếng thơ thi sĩ hào sảng, hết biết
Cũng không quên, thi sĩ đóng góp $750.00
Là tiền SSI từ ngày tai nạn xe, thi sĩ bị gãy ba ngón tay của bàn tay trái.
Hiện nay vẫn còn thép bao bọc ngón tay
Đến mùa lạnh, đêm đêm đau nhức hết biết
Xin cho phép thi sĩ hân hoan, mừng vui góp chút tiền còm.

Năm
Tôi mơ một ngày
Tôi đứng trên một cái bục cao
Giữa công viên mênh mông hay quảng trường bát ngát
Trước 500.000 hay 1.000.000 đồng bào tôi hay có thể nhiều hơn, càng đẹp
Tôi nói thao thao bất tuyệt
Dẫu thao thao bất tuyệt
Nhưng tôi vẫn thở
Tôi vẫn còn khả năng thở đều chi
Tim tôi vẫn đập, dù thao thao bất tuyệt
Tim tôi vẫn không ngừng nhịp đập

Tôi nói suốt ngày đêm
Nếu cần nói qua tháng năm gần
Kể cả tháng năm xa
Về một giải pháp cho vấn đề Việt Nam:
“Muốn cứu 90 triệu người dân, hãy cứu những người lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam trước.”
Trong thân phận nhược tiểu da vàng

Ngay cả trong trường hợp họ muốn y êu nước, yêu dân
Cũng chưa chắc gì được.
Trong thân phận nhược tiểu da vàng
Họ cũng chỉ là những con múa rối
Những tên tay sai không có quyền lựa chọn
Trong thân phận nhược tiếu da vàng!
Họ không được quyền yêu nước, yêu dân
Vì điều này nằm ngoài ý muốn của những tên buôn người, bán vũ khí
Hãy nhớ tới Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm
Ai đưa cụ về và ai bứng cụ đi.
Điều mọi người đã rõ.

Tôi mơ một ngày
Tôi được ngồi và cụng ly với những nhà lãnh đạo Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Úc, Nhật, Hàn…
Để nói với họ rằng:
“Các ông đang nuôi độc tài Cộng Sản Việt giết hại nhân dân tôi.
Các ông đang hà hơi tiếp sức cho Cộng Sản Việt Nam lớn mạnh, truờng tồn
Để làm tay sai phục vụ quyền lợi cho các ông, mặc cho dân tộc tôi lầm than, nghèo đói.
Các ông là những con người hai mặt
Các ông gian dối, không thật thà
Các ông nụ cười bồ tát mà lòng kẻ cướp
Tôi, thi sĩ, tôi căm giận các ông, tôi thù ghét các ông…”
Rồi tôi bỏ đi không thèm ngó lại
Phủi đít mà đi không thèm ngó lại.

Tôi mơ một ngày
Về lại Việt Nam
Để nhìn cô gái chân dài mặc bikini soải cánh ven Thái Bình Dương hình chữ S
Đó là hình ảnh đất nước Việt Nam tôi
Đẹp biết bao và cũng bất hạnh từ đó biết bao
Trước vẻ thèm thuồng của những tên sở khanh buôn súng bán máu.
Đất nước tôi, xét về mặt địa lý chính trị là Number One
Nhưng cũng từ đó là Number Ten cho dân tôi trước lũ người manh tâm trục lợi.

Sáu
Tôi mơ một ngày
Trên chuyến bay về Việt Nam trong những ngày sắp tới
Khi trong nước đang “dầu sôi lửa bỏng”
Người người xuống đường, nhà nhà tham gia trận chiến quyết liệt cuối cùng
Dứt nọc Cộng Sản
Cũng có mặt với tôi là những thiếu nữ Việt Nam vô cùng xinh đẹp
Những thiếu nữ Việt Nam mang dòng máu Hai Bà Trưng, Bà Triệu
Mang tấm lòng yêu nước dũng cảm của những Bùi Minh Hằng, Nguyễn Phương Uyên, Tạ Phong Tần, Minh Hạnh, Phan Thanh Nghiêm
Những Nguyễn Hoàng Vi, Trịnh Kim Tiến, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Thị Ngọc Quỳnh
Những biểu tượng của tuổi trẻ Việt Nam bất khuất.
Cho thi sĩ gởi lời xin lỗi những ai thi sĩ chưa gọi đến tên
Cho thi sĩ gởi lời tạ lỗi tới những bà mẹ Việt Nam Dân Oan
Mà thi sĩ không biết tên để gọi.

Chúng tôi về cùng những thiếu nữ xinh đẹp nhất như những người chiến sĩ tình nguyện xung phong những ngày đầu khởi nghĩa
Chúng tôi về hôm nay mở đường cho những chuyến về của ngày mai.
Chúng tôi về ấy là lúc trong nước đã sẵn sàng
Trường học bãi khóa, chợ búa bãi thị, công nhân đình công, công chức bỏ nhiệm sở, người nông dân không ra đồng.
Nhà thờ kéo chuông, nhà chùa gõ mõ, xe các loại bấm còi liên tục
Sài Gòn, Huế, Hà Nội rầm rập bước chân xuống đường của toàn dân tộc
Dưới sự lãnh đạo và chỉ huy của Ủy Ban Liên Tôn.

Ấy là lúc các em, các cháu từ hải ngoại trở về
Sẽ bắt tay phối hợp cùng các chị, các anh, các mẹ trong nước
Sẵn sàng những chai nước uống, nhưng ở bánh mì thịt thơm lừng tình nghĩa Việt Nam.
Những cánh hồng tươi cũng được các em, các cháu trao tận tay các chú bộ đội, công an
Cùng những chai nước ngọt, những ổ bánh mì không mang lòng thù hận.
Để những nắm đấm nhẹ hơn, dùi cui phang nhẹ hơn
Trên thân thể những người biểu tình yêu nước chống bạo quyền.

Đó là lần ra quân, xuống đường như một thông điệp gởi tới những người lãnh đạo độc tài Cộng Sản
Không bạo động, không hận thù
Chúng tôi xuống đường với trái tim nhân ái, bao dung, sẵn sàng tha thứ.

Tôi mơ một ngày
Tôi có mặt trong cuộc đấu tranh này
Tôi mơ một ngày
Tôi được Ủy Ban Liên Tôn chọn là người
viết Tối Hậu Thư.
Cách mạng phải là Tối HậuThư

Cách Mạng không có kiến nghị, thỉnh cầu, xin gởi, xin cho
Làm Cách Mạng phải chấp nhận đi tới tận cùng của số phận
Số phận của cá nhân trong số phận dân tộc.

Vâng, tôi sẽ nhận lời viết
Tối Hậu Thư
Rất ngắn gọn, không văn chương bóng bẩy
Không mượt mà với ngôn ngữ mập mờ

Kinh gởi các ông bà trong Bộ Chính Trị
Tôi, thi sĩ, chỉ muốn hỏi các ông bà câu hỏi:
Hơn 70 năm các ông đưa chủ nghĩa Cộng Sản vào Việt Nam đã tiêu đi biết bao nhiêu là xương máu của nhân dân
Để hôm nay Đảng Trưởng Nguyễn Phú Trọng của các ông cũng phải nghi ngờ:
“Đến hết thế kỷ này chưa biết đã tới chủ nghĩa xã hội chưa!”
70 năm nắm trong tay độc tài, độc quyền lãnh đạo, tàn phá biết bao nhiêu là tiền rừng bạc biển
Để chỉ làm ra được cái đinh vít chưa hoàn chỉnh.
Làm ơn, hãy đi chỗ khác chơi!
Xấu hổ quá đi thôi hỡi những “đỉnh cao trí tuệ”!

Nay ta, nhân danh thi sĩ được nhân dân chọn là người viết tối hậu thư
Ta viết:

Những ngày qua các ông đã đọc được lòng dân
Những ngày qua các ông đã thấy nỗi căm phẫn của muôn dân
Những ngày qua nộ khí của Nhân Dân sắp tức nước vỡ bờ
Những ngày qua chắc các ông đã biết run và biết sợ

Nay ta tuyên bố:

Cho phép các ông trong vòng 30 ngày để trả lời với nhân dân
Thứ nhất: Có chấp nhận từ bỏ chủ nghĩa Cộng Sản để trở về với Dân Tộc hay không?
Thứ hai:  Nếu chấp nhận, nhân dân đề nghị và đồng thuận để các ông tiếp tục giữ vị trí hiện tại trong vòng 12 tháng để chuẩn bị cho một cuộc bầu cử tự do có Quốc Tế và Nhân Dân kiểm soát
Sau khi có Quốc Hội là thành lập xong chính phủ, nhân dân mời các ông ra đi, thanh thản , tự do.

Còn như nếu các ông từ chối yêu cầu của nhân dân
Cuộc đấu tranh chuyển sang giai đoạn bạo động
Đến khi đó các ông sẽ biết
Thế nào là lễ độ!

Vâng,
Tôi mơ một ngày
Tôi có mặt trong hàng đầu tiên của ngày thứ nhất
Banh ngực tiến lên
Xốc áo tiến lên
Hân hoan tiến lên
Tôi tình nguyện cho một lần chết, không xấu hổ.
Vâng,
Tôi mơ một ngày như thế.

Bảy
Tôi mơ một ngày
Và ngày đó nhất định phải tới
Ấy là ngày Ngài Nguyễn Phú Trọng
Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam
Gởi thư đến Ủy Ban Liên Tôn qua địa chỉ của thi sĩ
Chấp nhận những gì Tối Hậu Thư yêu cầu:
Một, từ bỏ con đường Cộng Sản, quay về với Dân Tộc.
Hai, chấp nhận bầu cử tự do.
Nhưng Ngài cũng đề nghị cho những người Cộng Sản được quyền tham gia ứng cử.
Tôi, nhân danh thi sĩ, phát ngôn viên của  Ủy Ban Liên Tôn
Tôi đã trả lời ngay với Ngài Tổng Bí Thư
Là điều đó chúng tôi hoan nghênh
Không có gì trở ngại.

Trong lá thư của Ngài Tổng Bí Thư
Ngài cũng không quên cảm ơn thi sĩ, người thảo Tối Hậu Thư,
Rằng thì là, thi sĩ đã mở ra cho đảng Cộng Sản một sinh lộ
Rằng thì là, thi sĩ đã nối được nhip cầu giữa đảng viên và nhân dân
Đến với nhau trong sự cảm thông và tha thứ
Rằng thì là, thi sĩ đã làm nên những đại lộ, tiểu lộ

Từ thành thị đến nông thôn, từ huyện đến xã ấp
Cho những đảng viên Công Sản cầm những cánh hoa Hồng, Dạ Lý Hương, Cẩm Chướng, Uất Kim Hương…
Vào tận nhà những người dân tặng hoa và nói lời xin tha thứ.

Những bàn tay có thể vụng về khi cầm hoa chưa quen
Vì đã lâu chỉ quen cầm dao găm, mã tấu, lựu đạn và búa liềm…
Nhưng vấn để là lòng thành tâm sám hối,
Đã là quá quý.
Quá quý.

Tám
Ngài Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng cũng có nhã ý mời thi sĩ và gia đình
Ra Hà Nội dùng cơm thân mật với Bộ Chính Trị trong một lần quốc tang.
À, xin lỗi, không phải quốc tang mà là quốc yến.
Những vì thi sĩ có tính đa nghi như Tào Tháo nên chỉ đích thân đến một mình
Bằng xe đạp ôm, không cho vợ con theo.
Phòng khi có gì bất trắc, thi sĩ một mình “dọt” cho lẹ…

Nhưng nếu đi một mình cũng buồn và cô đơn
Nên thi sĩ sẽ mang theo Nàng Thơ, cũng là thư ký để ghi ghi chép chép những điều cần thiết cho lịch sử mai sau.
Nhưng biết đâu Nàng Thơ cũng sẽ là người chép sử.

Chín
Tôi mơ một ngày
Tôi về Việt Nam ngập trời hoa Dân Chủ, trái Tự Do
Sau những việc lớn tôi đã làm cho Sài Gòn, Huế, Hà Nội
Tôi sẽ về Quảng Trị làm những việc rất nhỏ, nhưng cần lắm lắm, cần biết bao
Tôi sẽ về làng Thạch Hãn, đổi lại 10 mẫu đất giá kim cương
Tôi sẽ chia lô bán, kiếm tiền xây trường học,
Trong kế hoạch của tôi xây ba cấp ba trường đều mang tên Chúa Nguyễn Hoàng.

Trường Tiểu Học Nguyễn Hoàng, tôi chọn ngọn đồi Phước Môn, cạnh thánh địa La Vang
Để tuổi thơ con cháu chúng ta hái sim, bắt bướm và cầu nguyện Mẹ La Vang, ban phước lành cho Quê Hương

Trường Trung Học Nguyễn Hoàng, tôi dựng lại trên nền cũ trường xưa.
Nếu đất hẹp, tôi xây lầu cao năm, bảy chục tầng
Giữa sân trường là pho tượng bằng cẩm thạch chân dung thầy hiệu trưởng Thái Mộng Hùng.

Trường Đại Học Nguyễn Hoàng, tôi chọn Đường 9, Đông Hà lên Lao Bảo
Phía sau trường dựa vào dãy Trường Sơn
Về địa lý, phong thổ, trường dựa vào núi là khỏi chê.
Trường sẽ lâu dài, bất biến
Tinh thầy trò tồn tại mãi thiên thu.

Dù tiểu học, trung học, hay đại học
Qui mô trường phải mang vóc dáng thời đại, văn mình trên cả tuyệt vời
Khu học tập, khu giải trí, vui chơi đầy đủ phương tiện, tiện nghi
Khu chiếu bóng, khu bệnh xá, rõ ràng ngăn nắp với những bác sĩ, y tá “lương y như từ mẫu”
Người nào vòi vĩnh bì thư là cho nghỉ việc ngay
Người nào quờ quạng nữ bệnh nhân là cho vào tù
Sau ba tháng tăng lương cho những ai tận tâm với nghề nghiệp.

Khu thể thao gồm bể bơi, tập tạ, nhảy cò cò
Khu ẩm thực gồm những quầy thực phẩm tươi, khô, ngon hết biết
Với những thực phẩm Việt, Miên, Lào, Thái
Vì trường chấp nhận cho học sinh Miên, Lào, Thái sang thụ huấn.

Dòng sông Thạch Hãn cho trùng tu, xây dựng mới
Và đừng quên:

“Đò lên Thạch Hãn, xin chèo nhẹ
Đáy sông còn đó, bạn tôi nằm
Tuổi 20 hòa cùng sóng nước
Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn sau.”

Bài thơ quá hay.
Nhưng vì quá hay mà từ hữu danh trở thành vô danh
Quảng Trị miềng có ai biết chuyện này không nhỉ?

Mười
Tôi mơ một ngày
Tôi được mời về Huế
Đến  Đàn Nam Giao
Chứng kiến Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam
Làm lễ Tế Trời và đọc lời sám hối với Tổ Tiên trước sự chứng kiến của muôn dân trăm họ.

Những lời sám hối dài như con sông máu của nhân dân đã chảy
Những lời sám hối cao như núi xương của thanh niên hai miền Bắc/Nam đã xây
Từ các cuộc chiến tranh Điện Biên Phủ, Hạ Lào, Khe Sanh, Cổ Thành, Bình Long, An Lộc, Mậu Thân, Cam Bốt…
“Chúng ta đánh là đánh cho Liên Xô, Trung Cộng” (lời từ thư Lê Duẩn)
Lời sám hối sâu như biển nước mắt của triệu triệu người dân, lệ nhỏ từ ngày có Cộng Đảng ra đời.

Những dẫu gì, trước sự ăn năn, thành tâm hối cải của 16 ông bà trong Bộ Chính Trị
Trời cũng tha, đất cũng tha và nhân dân cũng tha
Thi sĩ mừng cho quý ông bà từ nay đã trở lại làm người
Thi sĩ mừng cho quý ông bà đã qua rồi những cơn ác mộng
Thi sĩ chúc quý ông bà  từ nay ăn ngon ngủ yên

Nhưng nhớ nhé, hãy trả lại cho nhân dân những gì các ông, bà đã “cầm nhầm”
Trả lại những dự án ma, những khu đất ngon chưa kịp nuốt, đưa vào qui hoạch
Nông dân không có ruộng cày, các ông rào lại cho cỏ mọc, bìm leo
Trả lại những chùa chiền, thánh thất, nhà thờ cho đạo đức, tôn giáo, tín ngưỡng lên ngôi
Trả lại tuổi thơ Việt Nam trong trắng, hồn nhiên, không văn đức bởi năm điều bác Hồ “dâm” dạy
Hãy lập cầu không vận, hãy trả tiền vé máy bay cho những cô gái Việt Nam, cùng khổ quá, phải đi lấy chồng xa
Trả lại những thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp miền Tây về cho những trai làng hẹn hò vào những đêm trăng sáng
Trả con cho mẹ, trả vợ cho chồng, bởi các ông mà ly tán, ly hương
Trả sức thanh niên về xây dựng quê hương, chớ đừng để tàn tạ tuổi xuân nơi xứ người bởi cái gọi là “xuất khẩu lao động”
Trả lại những cánh đông vui, những xóm làng rộn rã tiếng hát, câu hò đêm trăng thanh, gió mát
Trả lại gốc đa xưa, bến đò cũ một thời mát dịu hồn quê.

Nhớ nhé các ông, những gì cần sòng phẳng, thanh toán với nhân dân
Trước khi vào chùa xuống tóc đi tu, vì những ngôi chùa đã được xây dựng trước, như một hình thức kinh doanh
Bằng những đồng tiền cướp đoạt của nhân dân là bán đất, bán biển
Trước khi len lén trốn ra nước ngoài với những khối tiền gởi đi trước đó, cũng là tiền của nhân dân
Chắc các ông bà không chịu về đuổi gà đâu.

Cũng có thể các ông tính mưu tính kế xuất khẩu con Cộng Sản sang châu Phi
Thi sĩ có lời khuyên
Quý ông bà chớ có ngu, tưởng có ăn
Thế kỷ này, thời đại này, Cộng Sản đi đâu cũng chết mà thôi.
Hay ở lại quê hương mà tu
Tu là sống, gian manh là chết.

Mười Một
Tôi mơ một ngày
Tôi trở lại Sài Gòn
Bắt tay và nói lời cảm ơn những người cầm bút
Tôi đã quen tên mà chưa gặp mặt:
Đỗ Trung Quân, Bùi Chát, Nguyễn Cung Thương, Bùi Chí Vinh
Tôi sẽ chào các bạn theo kiểu nhà binh
Dẫu ngày trước chúng ta không chung chiến hào
Chưa có dịp nổ súng vào đầu nhau
Nên nay vẫn còn làm thơ, vẫn còn uống rượu, vẫn còn chưởi thề, và ve gái
Vẫn còn phất phơ bay bướm, buớm bay.
Chúng tôi vinh danh người yêu như Nữ Hoàng, Nữ Chúa
Thượng Để chúng tôi không sợ, nhưng chúng tôi sợ những người tình
Người tình càng nhiều càng tốt
Chúng tôi không từ chối bao giờ, một ai
Em nào đến, chúng tôi đều nhận, vui vẻ cầm tay
Nhưng em nào muốn đi, chúng tôi sẵn sàng phóng thích
Thi sĩ, đàn bà, chúng tôi nương tựa vào nhau mà sống
Không có đàn bà, thi sĩ chết rập
Không có thi sĩ, đàn bà cũng thoi thóp
Như gà nuốt dây thun.

Mỗi lần Thượng Đế gọi, chúng tôi im lặng, giả đò như câm như điếc
Nhưng người tình gọi, dẫu chưa hết câu
Chúng tôi đã dạ dạ, vâng vâng.
Và nếu cần, đôi khi quỳ lạy
Là chuyện nhỏ.

Chúng tôi là vậy, chúng tôi là những người làm thơ
Thi sĩ là công dân thế giới
Nhưng với bọn độc tài, chúng sợ chúng tôi như sợ cọp
Đã nhiều lần chúng định tặng hoa cho chúng tôi và đuổi chúng tôi ra khỏi đất nước
Nhưng chúng tôi đâu có ngu mà nhận mà đi.
Mà có đi, chúng tôi cũng sẽ trở về
Chúng tôi nhởn nhơ trước mặt chúng cho chúng nổi khùng
Chúng nồi khùng lâu ngày rồi cũng chết.

Chúng có thể cầm tù hay hãm hại xác thân thi sĩ
Nhưng với trái tim, tâm hồn thi sĩ, chúng đừng hòng
Chúng tôi, thi sĩ, những người không chếtChúng tôi, thi sĩ, quan toà của lịch sử
Nhốt chúng thiên thu trong mọi lời thơ
Cầm tù chúng muôn đời trong những bài thơ bất tử.

Hãy nghe đây, Bùi Chát thi sĩ gầm :
“Tôi gặp gỡ những người Cộng Sản
Những người anh em của chúng tôi
Những người làm chúng tôi mất đi ký ức
Mất đi tiếng nói bản thân
Mất đi những cái thuộc về giá trị
Chúng tôi chỉ còn sở hữu duy nhất một điều
Nỗi Sợ.

Trò chuyện với những người Cộng Sản
Những người anh em
Những người muốn chăn dắt chúng tôi
Muốn biến chúng tôi thành đồ hộp
Hy vọng chúng tôi đời đời biết ơn

Những người Cộng sản
Anh em chúng tôi
Chưa bao giờ thấy họ tự hỏi
Trong ngôi nhà đen đủi nầy
Ai muốn thừa kế gia sản của họ.

Những người anh em Cộng Sản
Đã phản bội chúng tôi
Đòi ném chúng tôi vào nguc
Đòi nhuộm đỏ màu da của chúng tôi
Đòi hy sinh mạng sống của chúng tôi
Cho những giấc mơ ngot hùng của họ.”

Hãy nghe Đỗ Trung Quân, thi sĩ gào:
“Vậy là chúng ta phân đôi chiến tuyến
Tao thấy gáy mày đang ló đuôi sam
Ta học lịch sử để làm người yêu nước
Để nhớ đời Trần Ích Tắc, Việt Gian.

Để nhớ đời ngao nghễ Nguyễn Phi Khanh
Chân cùm xích ngẩng đầu qua quan ải
Và cúi đầu trước nợ nước, thù nhà
Ngày Đại Cáo Bình Ngô, Nguyễn Trãi

Vậy nhé, chúng ta chia đôi chiến tuyến
Đứa nào Chiêu Thống, đứng sang bên
Gặp mặt trên đường, không chào nữa nhé
Mày cứ tự nhiên gầm gừ
Tao nắm đấm cứ vung lên.”

Và, Bùi Chí Vinh, thi sĩ thét :
“Biển Đông không nhập nhằng “Đuờng Lưỡi Bò” láu cá
Không chấp nhận tàu Hải Giám, tàu Ngu Chinh, thứ tàu lạ mơ hồ
Biển Đông không có dầu hỏa cho bọn Cường Hào, Ác Bá
Nhưng có ngư dân hiền lành và tuổi thơ khát Tự Do.

Biển Động tặng thưởng từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quan đảo
Nơi bọn xâm lăng đang dong trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu.

Em ơi em, Tự Do có thật
Mộ gió của cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khí trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hỗn hào.”

Hãy lắng nghe thi sĩ Nguyễn Cung Thương viết từ Sài Gòn:
“Tao cụt một chân một tay
Những còn một tay
Viết thư giùm cho thằng mù hai mắt
Nghe nói ở xứ người chúng mày cày như trâu
Nhưng không quên đồng đội
Chia đô la cho chúng tao như chia máu ngày nào
Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn phế bình Việt Cộng
Chúng cũng qùe đui sứt mẻ như nhau
Bởi đảng của chúng là lũ đầu trâu.

Có điều tao không thể hiểu
Bao nhiêu năm qua
Chúng mày cứ mãi đắn đo
Thế giới văn minh đừng làm gì bạo động
Liệu chúng mày hòa hợp được không
Với lũ kên kên họ bảo
Những con thú cực kỳ giàu có
Mang “thẻ đỏ tim đen”
Nợ Nga, sợ Tàu, lạy Mỹ
Với quan thầy chúng cúc cung tận tụy
Quay về đàn áp nhân dân
Chúng đóng đinh Jesus lần nữa
Bịt miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư, quản lý Chùa.

Chúng tao lê lết trên thành phố cáo Hồ
Nên biết rõ từng tên đại ác
Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh
Chúng tao sẽ tỉa từng thằng
Đất nước cần nhiều “quốc táng”
Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
Còn có chút sáng lạng hơn.

Hãy gởi tiền cho những nhà tu
Để họ mở cửa nhà tù
Còn chúng tao là chiến sĩ
Hay gởi về cho chúng tao vũ khí
Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt
Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh.”

Tôi mơ một ngày
Tôi trở lại Sài Gòn
Bắt tay và nói lời cảm ơn các bạn
Những thi sĩ hiên ngang, dũng cảm
Những thi sĩ:
“Muốn đúc thơ thành đạn
Bắn vào tim những kẻ làm càn
Những con người tiêu máu của dân
Như tiêu giấy bạc giả”
        (Phùng Quán)

Vâng, tôi sẽ về
Giữa Sài Gòn
Tôi sẽ chào các bạn theo kiểu nhà binh
Chúng ta, những nhà thơ chiến sĩ đã cùng chung chiến trận
Chống ngoại xâm phương Bắc và lũ độc tài bán nước Ba Đình

Vâng, tôi sẽ về.
Tôi sẽ về
Đã cận kề ngày tôi sẽ về.
Chào anh em
Những nhà thơ chiến sĩ hiên ngang ngay trong lòng kẻ thù của nhân dân.

Lê Mai Lĩnh