Mùa Xuân Cũ Bên Hoàng Thành Đứng Đợi
- thơ Huy Uyên
1-
Đoạn đành tháng ngày cùng Huế
chôn thành xưa một cuộc tình buồn
hầm hào vây quanh thuốc độc
xác của ai đêm qua vội chôn .
Cờ người bay chắn lối sang xuân
chuông đổ phía nhà nguyện nhỏ
mưa,mưa bay xa xót tấc lòng
chia biệt trời sương sa,mắt nhớ .
Tưởng đời sông hoài trôi lặng l ẽ
sân ga chiều sao vắng bóng người
môi hôn,đạn bom.súng nổ
tàu không về cho kịp đêm nay .
Đèn nhà ai hắt bóng khuya vàng
vây quanh bến bờ hiu quạnh
giấc mơ xưa đốt cháy chờ mong
mùa xuân, lá vàng,hoa tím .
2-
Từ buổi quay về cùng Huế
tôi hoang mê bỏ lại linh-hồn
những đêm nghĩa trang,đau và nhớ
cú đêm và giọng tượng buồn hơn .
Giá đời hai ta,
mùa xuân và tiếng thở dài
trái tim chợt thôi bé bỏng
những đêm khuya về
dặm đời còn xa, cay xót lắm .
Chìm sầu hương sắc xuân
lặn ngụp từng khúc đời hạnh-phúc
xuôi ngược đâu đây kinh-thành
sớm mai thức dậy
vườn hoa người thôi mật ngọt .
Bên dòng Hương mờ sương khói
nữa đêm em khõa thân một mình
em đem tóc ra sông gội
giọt dĩ-vảng sầu nín lặng thinh .
Thở đầy hơi Huế sa-mù
hôm qua người về gõ cửa
nữa đêm bỏ đi
có chăng lời hẹn hò quay lại .
Còn người đêm xuân đầy nhớ
bến Thừa-phủ buồn hoang lạnh cuối năm
em bên cầu hai chân nước thả
vờ nghiêng đời sóng vỗ bấp bênh .
Trên phía Tuần chuyến xe cuối năm
ráng đỏ sắc chiều đồi núi
dã-quỳ xưa khép kín cánh vàng
chia tay thôi không còn gì nữa .
Nao lòng con đường,sân ga
em gợi tiếc niềm thương nhớ
mơ ngày về bên bếp cũ
Huế hình như xuân ở lại chưa qua .
Huy Uyên