D áng Em Mùa Hạ Cũ
- thơ Triều Phong Đặng Đức Bích
Tóc em cột thắt đuôi gà
Tan trường anh hỏi thăm nhà em đâu
Nhìn sang em lúc lắc đầu
Mà trong cử chỉ đượm màu luyến thương
Con tim xao xuyến lạ thường
Bước đi hấp tấp con đường thêm xa
Tại sao anh chọc người ta
Ngày nào anh cũng hỏi nhà em đâu
Ngập ngùng muốn nói vài câu
Nhưng rồi mắc cở cúi đầu lặng im
Nghiêng nghiêng chiếc bóng bên thềm
Xuân đi hạ đến cho mềm nhớ thương
Mối tình càng vấn càng vương
Gặp nhau một thuở mà thương suốt đời
Đong đưa giấc mộng đầy vơi
Hẹn hò trao gửi những lời thiết tha
Bên song chếch ánh trăng tà
Hương gây mùi nhớ giọng ca gợi buồn
Em đi như nước rời nguồn
Như thuyền rời bến nỗi buồn ai mang
Thu về gió đổi mùa sang
Vàng rơi lả tả miên mang cõi lòng
Đông tàn héo hắt chờ mong
Người đi có nhớ ta không hỡi người
Triều Phong Đặng Đức Bích