Monday, January 2, 2017

Trầm Tích - thơ Tuyền Linh









Tôi vẫn đó, ngồi im lìm góc khuất
Lặng nhìn em, nhìn dòng chảy thơ tình
Bao nẻo đời khép kín những khúc quanh
Em đâu thấy dấu chân ai thầm lặng

Dấu chân in dưới trời mưa trời nắng
Nghìn ngã tình vẫn dẫn lối về em
Giữa cuộc đời một đơn phận trớ trêu
Gần gang tấc hóa nghìn trùng xa cách

Em vẫn đó, tôi thấy hoài…tôi gặp
Trong giấc mơ…cả hiện thực giữa đời
Nhưng biết làm gì để có được em
Có được Chiều Saì Gòn lung linh nắng ?

Tiếng thơ em làm lòng tôi thắt quặn
Mỗi một từ - một chữ - một mũi kim
Và…ngày nầy cho đến một ngày kia
Hồn tôi bỗng lặng chìm trong trầm tích

Hồn nằm yên dưới vô liêu tịch mịch
Ngẫm cuộc tình thầm lặng xót xa mình
Em vẫn vô tư như tuổi dậy bình minh
Ngàn năm sau chắc gì em biết được

Ai đã yêu em, yêu trong tâm tưởng
Hồn lênh đênh, thuyền cứ thế lênh đênh
Chở phận đời giữa trời bể mông mênh
Và thẳng tiến chẳng cần gì định hướng

Trái tim tôi hình như không chứa được
Chiều Sài Gòn tay ai nắm bàn tay
Đành quay về với góc khuất tù đày
Nghe từng giọt nhớ… ngày đi đêm đến

Hỡi tình yêu, hỡi tình yêu câm nín !
Sao mà nghe rưng rức tuổi hôn hoàng
Cả đất trời dường như cũng đi hoang
Chỉ còn lại mình tôi trong góc khuất

Ôi nỗi lòng, ôi nỗi lòng trầm tích…! ! !

Tuyền Linh