Tâm Sự Buồn HO - thơ Huy Uyên
Ly rượu trên tay uống dở
Mà sao nước mắt tuôn đầy
Bao năm quê người đứng ngó
Sương chiều phai,nhạt nắng mai.
Nhiều đêm lòng cứ nghĩ hoài
Phận người điêu-linh khốn khó
Than dài,thở vắn cùng ai
Đem-con-bỏ-đầu-phố-chợ .
Từ buổi ra đi dứt áo
Quê nhà mưa nắng bão dông
Cha già nón chằm áo vá
Mẹ già nước mắt lăn quanh .
Cớ sao được mất tình người
Anh em mắt nhìn phận bạc
Bốn mươi năm qua nổi trôi
Đàn vỡ,đứt dây,tiếng hát .
Chiều Little Saigon cháy đỏ
Một mình quạnh quẽ hiên xưa
Ván bài,tàn-y bỏ dở
Đá nát vàng phai cuối trời .
Mấy ai khóc đời chinh-chiến
Ai đi bỏ lại bên đường
Bỏ lại mộ bia đời lính
Vô-danh mờ mịt cỏ sương !
Vợ giờ một nắng hai sương
Đùm con tới miền đất lạ
Xây đời bằng con số không
Thiên-đường chao ơi xa quá !
Ngồi đây vọng sầu cố-quốc
Quanh chiều khuôn mặt buồn thiu
Bạc đời chòm râu mái tóc
Đời như chiếc bánh bao chiều !
Tôi ODP,anh HO
Đem thân ngựa trâu đất M ỹ
Cuối đời còn lại hư-vô
Đất,nhà,đám tang,mộ-chí .
Thằng bạn hôm qua mới gặp
Sang nay đốt xác Bolsa
Lính xưa nhang tàn hương tắt
Thôi biết về đâu mái nhà !
Tình chia hai ngã anh,em
Ra đi coi như đã hết
Bu quanh còn lại chút tình
Chuyện người lính xưa thua cuộc .
Ngồi đây ôm mặt mà khóc
Cả đời quán trọ đất người
Mai kia ai còn đứng hát
Sao đời chưa một ngày vui ?
Huy Uyên
Mall PLT./2:10am/11-11-16