Sương Rơi Đêm Đông - thơ Trùng Dương
Hạt sương rơi lóng
lánh
Xuyên qua cành lá vàng
Đông về nơi xứ lạnh
Đường xa thẳng hai hàng .
Ngọn đèn chiều mù sương
Lá vàng rơi khắp đường
Mình tôi đi lặng lẽ
Bóng ngã dài thê lương .
Một năm mỗi mùa đông
Quê hương giờ trở giấc
Phương xa nỗi canh trường
Bao giờ về quê cũ
Vuốt tóc, hôn má hường
.
Chiều đông đi lặng lẽ
Sương ướt thấm vai đầy
Mờ đôi mắt đẩm lệ
Thương thương dáng em gầy
Trùng
Dương