Saturday, December 24, 2016

Ở Bến New York - thơ Huy Uyên








Bên sông dãy đồi chừng in bóng
Có mong chi em một ngày về
Giữa New York trời cao đất rộng
Xót xa nhớ người lâu đã xa quê .

Tôi ở lại đây một mình
Đâu rồi bóng ai lẩn khuất
Nhấp nhô tầng cao dưới nắng lên
New York trong mắt người đã mất .

Manhattan gọi ai từ thuở
Bỏ sông xưa, bỏ cả giáo-đường
Bên kia bờ từ đó
Bỏ lại tình một thuở xa quên .

Trăm năm dọi mình dưới ánh nắng mai
Statue-of-Liberty lồng lộng
Tim người có chảy theo sông dài
Em về không để tôi trông ngóng .

Sông xa êm đềm chảy
Nắng tan những mái nhà tới trời
Chờ ai về mà tôi đứng lại
Nước lơ xanh lặng lờ trôi .

Linh-hồn ai xưa có hiện về
Quanh Ground Zero lặng buồn tê tái
Tượng đài Washington bên kia
Chạy dài nổi đau xưa New York .

Chia tay người trên bến cảng
Tiếng hát ngân dài từ phía sông xa
Biết em có về không mà hò hẹn
Những chiếc cầu chờ đợi tháng năm qua .

Huy Uyên