Không Chốn Yên Thân - Tiểu Tử Văn
Một cây xanh vừa được bứng đưa đến trồng ở công viên trung tâm mừng
rỡ nói với Đất:
- Tôi vốn ở đất vườn rừng, bị cắt đọt gọt rễ tỉa cành cho trụi lủi rồi
đưa về vườn ương, vừa bén rễ nhú mầm đã
cẩu lên xe đưa về đây. Khổ nạn qua rồi,
giờ được sống vĩnh viễn nơi bình yên sang trọng này, may quá!
Đất chua chát:
- Chớ vội mừng sớm, biết đâu ít năm vừa đủ bén rễ tươi cành lại bị đào đốn
đem đi. Đến như đất ta đây cũng nay đào mai múc, chưa được yên thân nữa là.
- Sao thế?
- Thì dự án, nâng cấp, sửa chữa, trăm lí do. Bây giờ các công ti cơ sở
quốc doanh ngủm hết không còn chỗ khoét, nhà công không còn lấy đâu mà chiếm, đất
công sạch trơn lấy gì mà cạp, bày đủ trò thủ tục này nọ để hoạnh họe kiếm chác
không đủ, chỉ còn nước gặm vào các công trình nội ô. Nay sửa chữa, mai nâng cấp,
mốt xây mới, công trình ngó chưa sửa con
mắt đã đập. Muốn xây phải phá, phá để xây, điệp khúc xây phá phá xây, có đào có đốn có đục có đớp. Nội cái công viên này đây
trong vòng hơn chục năm đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần theo nhiệm
kì của các ổng. Từ công viên cây xanh đến sân quần vợt rồi sân trượt rồi quảng
trường rồi công viên, tới đây chưa biết
là gì đây nữa, tuổi thọ ngắn lắm. Cứ thấy mấy giả lên chức rồi chuẩn bị mãn nhiệm kì là phấp
phỏng bởi không sửa cũng đập, đố yên với
mấy giả, sống cũng là sống dở chết dở đấy thôi!
Cây xanh nghe, rùng mình muốn rụng lá.
12- 2016
Tiểu Tử Văn