Buông Bỏ Nhé Em - thơ Đặng Xuân Xuyến
Này em
Sao mãi nói chuyện không có thực
Sao mãi đau nỗi đau không thực
Tự nhốt mình
Tự đày mình
Sao dại thế, hả em!
Con chim khôn biết chọn cành đậu
Người sống khôn biết bỏ hận thù
Ai dại ai
Ai nuốt lệ vì ai
Trời xanh biết
Anh và em đều biết
Oan ức chi buông lời cay nghiệt
Chuyện lâu rồi cứ để gió cuốn trôi.
Chạm trán nhau dẫu hà tiện nụ cười
Thì cũng chớ cau mày, quay mặt
Em như thế càng thêm quay quắt
Những nỗi đau tự tạo cho mình
Những nỗi đau giả thực của mình.
Em hận mình
Em hận trời xanh
Em hận anh bầm gan tím ruột
Em cố giữ trái tim rức buốt
Em cố giữ niềm đau giả thực
Em được gì?
Sao khổ thế, hả em!
Buông bỏ đi
Chuyện cũng lâu rồi
Ai nợ ai đâu còn quan trọng
Em hãy sống như một thời đã sống
Trái tim lành hít khí trời xanh
Em không cần thầm cám ơn anh
Như cái thủa còn nhiều bỡ ngỡ
Như cái thủa em cười rạng rỡ
Buông bỏ đi
Chuyện cũng lâu rồi.
Hà Nội, ngày 12 tháng 05 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN