Cảm Ơn Người Dưng - thơ Trúc Thanh Tâm
Quen nhau
gọi theo tuổi tác
Chú - cháu
nhưng là người dưng
Thế gian
còn nhiều ngang trái
Lửa yêu ngầm
cháy, không chừng
Cháu ngồi
mắt buồn rười rượi
Chú nhìn vạt
nắng chiều rơi
Con chim
vô tình lảnh lót
Không gian
nín lặng tuyệt vời
Trên con
đường dài gió nhẹ
Hai người
chẳng nói điều chi
Có chiếc
lá vàng rơi xuống
Trái tim
như muốn nói gì
Có lẽ tình
yêu là thế
Luôn là bí
ẩn vây quanh
Có lẽ yêu
nhau cũng thế
Luôn ghen,
cất giấu, để dành
Cám ơn
tình yêu không tuổi
Ngại ngùng
cứ gọi bằng tên
Cám ơn người
dưng yêu dấu
Xa rồi cứ
gọi bằng quên!
TRÚC THANH
TÂM
( Châu Đốc )