Sự Thật Không Thể Khác - thơ Trúc Thanh Tâm
Khi trái đất
ngày càng thêm nhiễm độc
Sự yên bình
bị đe dọa triền miên
Sông cạn nước
và để rồi biển chết
Rừng núi
đau ra tới cả bưng biền
Thời gian
chẳng đợi chờ ai cả
Xin chớ nằm
mơ chuyện kiếp mai
Nghìn xưa cứ
ngỡ nghìn sau tới
Trong tiếng
cười giòn buổi sáng nay
Nghe trong
nắng ấm hương của đất
Cỏ mềm sao
cứ vướng bước chân
Dường như
ai đó vừa rơi lệ
Đau nhói
tim ta những giọt thầm
Quê hương
mình mỗi nơi mỗi khác
Đi hoài
chưa giáp một vòng xoay
Mở to đôi mắt
chưa thấy hết
Đừng bao giờ
thề thốt với ai
Và có lúc
lòng ta tự hỏi
Mình bước
lên hay thả dốc cuộc đời
Khi đang được
sống trên giả dối
Nhưng, chết
là sự thật, em ơi !
TRÚC THANH
TÂM
( Châu Đốc )