Nửa Đêm Về Đóng Cửa - thơ Huy Uyên
Áo em màu lá rụng
Mùa thu đã gần kề
Cuối trời ai còn đứng
Ngậm ngùi khói,sương,mây .
Ừ chút mây bồng bềnh
Nơi em xưa ngái ng ủ
Nụ hôn đậu lênh đênh
Từ em buồn xa xứ .
Em chiêm bao phù-thủy
Sầu chi ơi H. xưa !
Mắt người tuồng mộ chí
Vĩnh-biệt nhau tới giờ .
Em dông bão gió lùa
Quán người khuya vắng khách
Phố,về bước chân chưa?
Để tim hoài nuối tiếc .
Từ em xa lạ quá
Mắt lá răm thôi nhìn
Giọng cười hồ băng rã
Nổi buồn phía sau lưng .
(Ta bơi qua sông Dịch
Lòng mãi hắt hiu buồn
Bốn mươi năm bi-kịch
Cuộc đời có gì hơn?)
Em tượng đá cô-đơn
Rêu thả sương tóc rối
Cả đời ai mãi buồn
Vàng bay khuất nẻo đợi .
Nửa đêm về đóng cửa
Cầm trong tay đóa hoa
Rượu đầy vơi lệ ứa
Em ở đâu bây giờ ?
Huy Uyên