Sunday, August 21, 2016

Em và Sài Gòn - thơ Huy Uyên









Sài-Gòn nhiều mây nắng nhẹ
Ở sân bay bỗng nhớ em
Ly cappuccino đắng chát
Chiều rớt bên thềm .

Thôi tôi một đời lênh đênh
Cửa thiên-đường đã khép
Nhà thờ đức Bà lặng câm
Chạy quanh những thây ma chết .

Hỏi em Sài-Gòn mắt ướt
Trông ai mà quá long lanh
Đèn trên cao đã tắt
Buồn bao vây chợ Bến-Thành .

Tháng năm phiêu-bạt quê người
Héo lòng nụ hôn môi ngọt
Kể từ buổi em xa tôi
Trái tim giọt sầu chảy máu .

Nửa khuya lang thang hè phố
Sài-gòn,em thức dậy chưa
Rừng người và bầy thú
Đăm đăm lối cũ quên về .

Tình-yêu em cũng thôi đành
Đem làm đám tang ký-ức
Lặng thinh ngã Bảy,hàng Xanh
Giọng người tru lên từng chập .

(Con đường xưa cũ
ngoại-ô bom đạn
Vắng vẻ con tàu sân ga
Người đàn-bà bơ vơ Chợ-Lớn
Tháng ngày chết trôi không nhà .

Những đôi mắt đầy buồn
Bên sông Thủ-thiêm
ngậm tăm đau đớn
Kẽm gai, hầm hố Mậu-Thân
Phố nhỏ chín-chiều-đành-đoạn .)

Có phải em và Sài-Gòn
Hơn bốn mươi năm quay lại
Hạnh-phúc, nghĩa-trang, cuộc tình
Xót xa đem chôn mãi mãi .

Sài-Gòn trong vườn tháng sáu
Lá rụng đầy sân phố mưa
Vắng em kể từ dạo đó
Quên chưa lối cũ đi về ...

Huy Uyên
(SG.12-8-16)