Sunday, July 31, 2016

Xướng Họa Thơ - Thục Nguyên, Sông Thu, 
           Thy Lệ Trang, Như Thu, Lý Đức Quỳnh













BÀI XƯỚNG

Tự Giễu Bị Vợ Mắng

Chưa tới tám mươi, chửa dám già
Bạn bè cười cợt, chọc quê ta
Xuân xanh nghĩ...ẩu chừng hăm chín
Tuổi tác so...bừa độ bốn ba
Đủ sức xơi liền cơm với phở
Thừa hơi tu cạn rượu thay trà
Có lần thỏ thẻ bên tai vợ :
-"Bà cưới cho tui thêm một bà "
                  
-"À há, ông nay khoái chổi chà?"
Ăn đòn một trận chắc vui nha
Cảnh tình túng quẩn không lo hả ?
Tiền bạc khô queo chẳng biết à ?
Phở chợ thôi đừng mơ mộng nữa
Cơm nhà cũng phải nuốt trôi mà
Tu tâm dưởng tánh là vừa đấy
Sắp sửa tám mươi chửa chịu già ? "

Thục Nguyên

BÀI HỌA

GIẤC MƠ KINH HÃI

Sắp đến tám mươi chửa chịu già
Vẫn luôn hãnh diện bản thân ta
Sức trai còn đủ cơm và phở
Tửu lượng sơ sơ rượu sánh trà
Rững mỡ đèo bòng thêm mụ nữa
Còng lưng phục vụ hết hai bà
Mới vừa kết nạp em chanh muối
Nam Bắc Trung Kỳ trọn bộ ba 

Một lão ba cô , khổ...ối chà !
Xoay tua tất bật, mệt à nha
Nhéo tai, bà bảo: lơ là hả ?
Sụ mặt, mợ đe: chửa tởn à ?
Nàng út  mè nheo : thêm chút nữa
Thằng tôi năn nỉ : hãy tha mà !
Giật minh tỉnh giấc thì ra mộng
Thoát nạn vì ta  tuổi đã già !

Sông Thu

LỜI ÔNG CHỒNG GƯƠNG MẪU

Được phước trời cho chẳng bị già
Phở, cơm đầy đủ ấm lòng ta
Ngày vui nhấp nháp vài ly rượu
Đêm lạnh nhâm nhi mấy tách trà
Bạn rủ:"Hãy cùng say tới bến"
Tớ rằng:" Thôi chẳng muốn vào "ba" *
Đêm nằm thủ thỉ cùng nương tử
" Mình hỡi...đời tôi chỉ có bà !"

Cái đạo* chi mô lạ...ý chà !
Ôm "bom" tự sát** thật ngu nha
Thiên đàng  bảy mợ vui đâu hả?
Địa ngục mình ta sợ qúa mà
Cơm vợ...bên nàng... an dạ nhé
Phở tình...với gái...tím da à
Đề huề con cháu mong gì nữa?
Hạnh phúc là đây ...đẹp tới già. 

*Bar
**Đạo Muslim của người Hồi giáo tin rằng  ôm bomb
giết kẻ thù, khi chết đi sẽ được lên thiên đàng và được bảy
người đẹp cung phụng.

Thy Lệ Trang

XIN LỖI EM 

Lòng hay lo nghĩ khiến mau già!
Thầy bói cho rằng tại số ta
Cung mệnh đa đoan nhiều thử thách
Chỉ tay ngắn ngủi lắm bôn ba
Thôi đành phó mặc thuyền nương sóng
Rồi lại tìm quên rượu thế trà
Tự trách ngày xưa vì kén chọn
Sai lầm to lớn bởi ưng bà!

Giờ đây ông trách đúng không chà?
Cơm nước hằng ngày tự nấu nha
Dư dả thời gian mừng lắm đấy!
Rảnh rang chợ búa thích ghê ta!
Thịt kho nhạt nhẽo sao kỳ thế?
Cá rán đen thui thật ngộ mà!
Xin lỗi em yêu đừng giận nhé!
Chớ nên hờ hững tội thân già!

Như Thu

ĐÊM DÀI LẮM MỘNG

Tám mươi,phong độ vẫn chưa già 
Sức khỏe thế này,hiếm xứ ta 
Phở chợ phỏng chừng như sáng bảy 
Cơm nhà đúng bữa đủ ngày ba 
Trường đồ mã lực,bầu sâm tửu 
Vút đỉnh bồng lai,chén dược trà 
Vợ ướm ý chồng đêm thẽ thọt: 
“Ông ơi,thiếp nhé,cưới thêm bà…”  

Ông nghe,chặc lưỡi:Úi,chà chà 
Chiều ý,nên đành chịu đó nha! 
Vợ mặc com lê cười í ới 
Chồng đeo cà vạt hát ư à 
Ngầm lên tuồng diễn giăng câu ấy 
Để sập đòn ghen đánh bẫy mà 
Nghiệt ngã,ớt cay còn muốn cắn 
Chèo queo,cấm vận,khổ thân già!

Lý Đức Quỳnh