Xướng Họa Thơ - Như Thu, Nguyễn Gia Khanh,
Văn Thanh, Cao Bồi Già, Hoàng Từ,
Lý Đức Quỳnh, Liêu Đình Tự,
Trần Như Tùng, Mạnh Trương,
Độc Hành, Phan Tự Trí
XÓT XA
Đọc thơ cảm động xót xa lòng!
Nào biết gì đâu thỉnh thoảng trông
Xướng họa gieo vần sao chẳng thấy?
Hát hò vút tiếng vẫn thường mong
Hỏi thăm bạn quý trao vài chữ
Ghi chép lời thân gửi mấy dòng
Bằng hữu quây quần châm cốc rượu
Tha hồ chuyện vãn thích hay không?
Như Thu
CHẠNH LÂY
Dẫu chửa tình thân cũng chạnh lòng
Nghe người thổn thức…dạ lây trông
Niềm chi chẳng nỡ đưa tin lại?
Nỗi ấy sao đành để bạn mong?
Bởi trước lạ xa đi lẻ bóng
Thì nay trong đục lội chung dòng
Thuyền thơ lướt sóng HÀNH đâu ĐỘC
Chỉ sợ ai rằng vẫn nói: Không!
Nguyễn Gia Khanh
BẠN THƯƠNG
Yếu đau sao lại giấu trong lòng
Nỡ để bốn phương mòn mỏi trông
Thơ xướng người hùng chưa họa lại
Lời ca khách cũ mãi chờ mong
Phố Xưa, tri kỷ đâu nâng chén?
Biển Hẹn, thuyền nan sao ngược dòng?
Đây ấm quỳnh tương đang đợi sẵn
Rượu mà không bạn cũng như không!
Văn Thanh
ĐÔI VẦN GỬI BẠN
Bỗng dưng tin bặt, khiến buồn trông
Chẳng biết ra sao thắc thỏm lòng
Sức bạn dai bền tâm vẫn ước
Thơ người man mác dạ hoài mong
Nơi này xao xuyến gieo dăm tứ
Chốn ấy bình an gửi ít dòng
Lữ khách độc hành mau ghé bến
Lời mời thân thiết có nghe không?
CAO BỒI GIÀ
NHỚ ĐỂ LÒNG
Bạn hữu xa xôi nhớ để lòng
Nhiều khi xướng họa vắng nên trông
Tình qua gửi gắm luôn chờ đợi
Nghĩa đến trao nhau mãi ước mong
Được biết HÀNH đau rơi lệ giọt
Hay tin ĐỘC bệnh gửi vài dòng
Đường đời lắm lúc bao nguy biến
Chống chọi kiên cường thắng phải không?
Hoàng Từ
XÓT LÒNG
Bạn biệt mù tăm, mãi, xót lòng
Đọc tờ lưu bút, nhớ và trông
Trường xưa hội ngộ, chung niềm ước
Phố cũ tan tầm, lẻ nỗi mong
Sóng cả trùng dương còn vỗ bến
Xuồng con độc mộc vẫn trôi dòng
Người đi non nước, ai thề hẹn
Nỡ để đêm tàn với rỗng không!
Lý Đức Quỳnh
TÌNH CŨ ĐEO MANG
Kỉ niệm đeo mang thổn thức lòng
Lối xưa mòn mỏi cứ hoài trông
Bao thu khắc khoải hằng tơ tưởng
Bấy độ mơ màng mãi luyến mong
Mộng đắm vườn sầu men dậy sóng
Tình gieo luống ái lệ thành dòng
Quan san ngàn dặm lòng xa cách
Bên ấy người về có nhớ không!
Liêu Đình Tự
KỶ VẬT
Thư này gửi muội thật đau lòng
Nơi ấy mắt huyền ấm áp trông
Tưởng thấy mặt hoa soi lúc đợi
Dường nhìn áo lụa mặc khi mong
Niềm vui tắt lịm nhà tan hụi
Chỗ dựa tàn thôi lệ chảy dòng
Mấy chữ cuối cùng làm kỉ vật
Người ơi người có biết cho không!
Trần Như Tùng
GỬI ĐỘC-HÀNH
Sao khỏi trong ta chút chạnh lòng
Nơi đây đất khách ít nhiều trông
Quê mình chốn ấy niềm thương cảm
Bạn hữu tình thơ nỗi nhớ mong
Bĩ cực qua rồi, bao ghềnh thác
An vui cuộc sống lại xuôi dòng
Thương kẻ "Độc-Hành" vô tri-kỷ
Bạn khắp phương trời có như không.
Mạnh-Trương
LẢ LƯỚT VƯỜN THƠ
Đa tạ đệ huynh nhớ mãi lòng
Cảm ơn tỷ muội vẫn chờ trông
Thời gian vắng bóng người thân đợi
Ngày tháng quên vần bạn hữu mong
Cũng bởi mực vơi, trang bặt chữ
Gia do hồn héo, lệ khô dòng
Vượt qua bão tố chim tung cánh
Lả lướt reo hò giữa khoảng không.
ĐỘC HÀNH
MỦI LÒNG
Bạn hỏi làm ta lại mủi lòng
Biết rằng không đến cứ vời trông
Đèn khuya bóng vắng rung nhung nhớ
Mực đẫm thơ buồn chở ước mong
Lỗi hẹn câu hò đâu rạc bến
Thủy chung lời hẹn nỡ đau dòng
Vượt qua bão tố chim tung cánh
Nên nghĩa nên tình phải thế không.
PHAN TỰ TRÍ