Người Đàn Bà Bốn Mươi Phơi Tóc
- thơ Huy Uyên
Dĩ-vãng mơ phai chiều không nắng
Em xa bỏ lại nụ hôn buồn
Quạnh-hiu bỗng nhớ tình quên lãng
Mưa đan sầu dấu kín trong tim .
Em chia hai tình-yêu-vô-cùng
Ngày lặng thầm chở nỗi đau ngày đó
Vây quanh đây quạnh quẽ những con đường
Vắng bóng người đêm xao trở gió .
Đứng trên đồi nghe chiều không tới
Phố xưa xa đậm hình bóng quê nhà
Ngày đi cầm tay nhau không nói
Bước xưa về dịu thắm ngang qua .
Hàng so đũa xanh chết lặng dòng sông
Lời em xưa có còn nồng cháy
Buổi chiều em thường đứng một mình
Người đàn bà bốn mươi phơi tóc
chiều chờ đợi .
Em tuồng biển,sông trôi đâu đó
Những lần hai ta cạnh hiên nhà
Dưới ngọn đèn quê vàng võ cháy
Thiên-đường-mù chôn dấu em qua !
Em đi mang hết những con đường
Quê nhà thấm đẫm hoài dòng lệ
Ga lẻ chiều tím bóng hoàng-hôn
Bên ấy giờ em hạnh-phúc ?
Ngọt môi người đắng cay hơi thở
Đêm hoang trôi thức trắng mòn trông
Treo tim ai lên cây-thập-tự
Xa nhau ta làm đám tang buồn .
Mùa thu về đã chết bên sông !
Huy Uyên