Người Về... Cõi Mù Sương - thơ Thùy Châu
Người về lòng đã mù sương
Tôi chìm trong nỗi chán chường cơn đau
Lời thề xưa đã úa nhàu
Thả bay tan tác trên cầu nhân sinh
Xót xa ngày tháng đi tìm
Với tay... ảo vọng... cánh chim cuối trời
Bạt ngàn con sóng trùng khơi
Cánh buồm đau nhớ chơi vơi giữa giòng
Gọi người trong cỏi hư không
Chỉ nghe gió chạy mênh mông dặm ngàn
Người về tình cũng ly tan
Trái cây hẹn ước vỏ vàng rụng rơi
Chiều đi nắng nhạt lưng đồi
Chim xa vọng mãi những lời vu vơ
Hắt hiu ngày tháng đợi chờ
Buốt đau nhận nỗi thờ-ơ đắng lòng
Lặng nhìn cánh nhạn bên song
Tình như cuối hạ con sông
cạn nguồn
Cầm thôi như cánh chuồn chuồn *
Khi vui đến đậu chán buồn lại bay
Người về cuối nẻo chân mây
Hồn thu phong rũ ngàn cây nhuốm màu
Mây chùng gió lạnh bờ lau
Lạnh theo nỗi nhớ chìm sâu đáy hồn
Người về trời đổ mưa tuôn
Tình bong bóng vỡ ... vỡ buồn trên tay.
* Tình anh như cánh chuồn chuồn
Khi vui thì đậu khi buồn
thì bay (cd) .
Thùy Châu (18/6/2015)