Mưa Qua Vạn Giã - thơ Huy Uyên
Chiều đi không hết về Vạn-Gi ã
Ngang trời trôi những đám mây buồn
Chuyến tàu Tuy-Hòa qua quá vội
Tôi giữ hoài chiếc bóng riêng em .
Tiếng gọi trên cao dốc gió lùa
Em nhớ không mùa hoa nở muộn
Đưa tay ta hái những giọt sầu
Đêm bỏ đi người có về bãi Giếng
"Le femme adultere" tình em đau đớn
Vạt tóc se lùa gió phía nào
Những giọt sữa đêm căng nở muộn
Em bỏ đi khâm liệm đám tang xưa .
Ám ảnh vây quanh bỗng chột thui
Bên đường hoa xương rồng lay trắng
Dấu mãi trong tôi những ngậm ngùi
Về một đám rừng khuya tắt nắng .
Quạnh quẽ vây sầu trên đồi cát
Hơi thở em dài chiều mênh mông
Phía em ngực trần
trái tim nín thở
Nỗi chết bò dài lặng câm .
Trải tình lên đầu dốc Sara
Đêm sao trời trốn chạy
Dưới suối nước lạnh bất ngờ
Bỏ cuộc tình ai
trọn đời nào thấy .
Mùa về lấp đầy cơn bão
Vườn xưa bầy tượng đá ngủ câm
Còn gì đâu tháng ngày tiếc nhớ
Dấu ngựa hoang gối mỏi chân mòn .
Tiếng em giờ như theo gió chiều đưa
Từ em đi hoa pense thôi nở
Những cơn mưa dầm giăng tới Đạ Sar
Lung linh xám rêu xanh xóm Rớ .
Phía con đường thở dài tội-nghiệp
Đợi chờ người từng chuyến xe qua
Mùa thu vàng ngậm tăm nỗi chết
Tôi gởi tình theo đám mây xa .
Huy Uyên