Mưa Giông Đà Lạt - thơ Tuyền Linh
Một cơn thịnh nộ ập dồn
Tức thì mây đặc ùn ùn kéo qua
Sáng trời tia chớp gần xa
Thình lình Đà Lạt vỡ òa cơn mưa
Trốn đâu vạt nắng giao mùa ?
Để mưa tác quái hơn thua đất trời
Phố phường dường cũng tả tơi
Kéo theo bao nỗi đầy vơi tình người
Sự đời kẻ khóc người cười
Một ta Đà Lạt rã rời phận đau
Mai đi xa…biết ngày nào
Trở về Đà Lạt xôn xao lời tình
Hay là phận bạc lênh đênh
Con đường phía trước gập ghềnh nổi trôi
Dặm dài mỏi gối mòn hơi
Đâu là bến đỗ cuối đời ăn năn
Vang hoài chi tiếng vô thanh
Hồn ta nốt nhạc trầm nhanh lạc cầm
Nén đau những vết đau thầm
Để nghe Đà Lạt nẩy mầm phong ba
Ngồi nhìn Đà Lạt mưa sa
Kéo theo giông lốc đi qua hồn mình
Còn chăng? Vỡ bóng tan hình ?
Mưa giông Đà Lạt rập rình mãi sao !
Tuyền Linh
6.2016