Ga Tạm Quê Nhà - thơ Huy Uyên
Hương xưa bên người thao thức
Vết thương băng bó tận lòng
Sân ga trắng đêm sương đục
Không người về chi đợi mong .
Tàu qua Bến-Đá (đêm) ga tạm
Đèn đường hắt bóng ngang trời
Không người trên sân ga vắng
Tình rồi ở lại chơi vơi .
Mưa ở đâu về bay bay
Đường tàu nghiêng sầu quạnh vắng
Còi tàu chìm khuất sương mây
Người đi đã quên năm tháng .
Ga tạm chim rừng gọi đêm
Lòng ai trào dâng tê tái
Giọng ai cớ sao quá buồn
Để em sầu rưng rưng lệ .
Quê nhà nửa đêm dấu mặt
Tàu về sao mãi không người
Đốt cháy tim ai héo hắt
Dặm ngàn ở lại riêng tôi !
Núi mờ chốn cũ trời tây
Một đời tuồng cây lá ng ủ
Người ngồi một mình nhớ ai
Vết thương đau theo lời gió .
Thôi rồi mưa đêm xóm cũ
Dỗ dành mấy hạnh-phúc người
Tàu qua mang thêm thương nhớ
Tình còn ở lại khôn nguôi .
Ngày xưa ngút ngàn nỗi nhớ
Quê cũ phai rồi sân ga
Mắt ai cả đời lệ đổ
Tim ai một thuở đợi chờ ...
Huy Uyên