Dòng Sông Cạn - thơ L.T. Đông Phương
Quê nghèo em sống đời thôn nữ
Anh ở bên sông cách nhịp cầu
Mưa nắng biết bao lần gặp gỡ
Đêm về vơ vẩn chuyện trầu cau
Một hôm trên bến dòng sông cạn
Hẹn ước cùng em bạc mái đầu
Nước đục lòng anh trong trắng lắm
Cạn dòng thương mến vẫn dài lâu
Từ đó tình anh em ấp ủ
Bao lần gương lược thấy em
tươi
Trên nương dưới rẫy em thầm
nguyện
Muối mặn gừng cay chỉ một lời
Thương nhau quên tính điều khôn dại
Đêm ấy trăng soi má thẹn thùa
Lũ dế dậy tình kêu náo nức
Trao thân trao cả tấm tình thua!
Anh kiếm tương lai miền đất
lạ
Bỏ dòng sông nhỏ biệt làng
thôn
Quê nhà em ở vui khoai sắn
Quạt ráo mồ hôi ngọn gió nồm
Người đi biền biệt bao năm tháng
Ngày bỗng dài hơn, đêm tối hơn
Xuân đến cây đòi thay áo mới
Đời em ôm một mối duyên buồn
Đời em ôm một mối duyên buồn!
Gương lược chi thêm chỉ tủi
hờn
Xơ xác tóc xanh ngày nắng hạn
Vàng phai má thắm lạnh tàn
đông
Anh chừ chắc hẳn vui êm ấm
Chuyện cũ năm xưa chỉ cợt đùa
Vò võ sớm chiều em ngóng đợi
Ai ngờ câu muối lạt gừng chua!
Người về chiều ấy bên sông
cạn
Làng xóm xôn xao kẻ đón mừng
Áo gấm xênh xang thừa phú quý
Thấy em như thấy một người
dưng
Thấy em như thấy một người dưng
Chín
đợi mười chờ đã uổng công
Người khoe êm ấm bày dư dật
Em áo tơi nghèo che gió đông!
Chân bước qua dòng sông cạn
nước
Nhớ lời thề thốt ruột bầm đau
Bờ sông con nhái đừng kêu nữa
Ta trĩu trên vai một gánh sầu!
L.T.Đông
Phương