Saturday, May 7, 2016

Ngỡ Ngàng - thơ Triều Phong Đặng Đức Bích













Thương em từ thuở còn thơ
Tóc mây vừa xoả bên bờ vai thon
Má hồng môi thắm như son
Nụ cười ánh mắt vẫn còn thơ ngây

Đến chừng mười tám không hay
Gặp em như bỗng ngất ngây bàng hoàng
Nhìn nhau ánh mắt ngỡ ngàng
Một niềm dao động chạy toàn châu thân

Chợt trong giây phút tần ngần
Niềm thông cảm lại như gần bên nhau
Bỗng em cất tiếng gọi mau
Tên anh và cả đọan sau còn dài ...

Triều Phong Đặng Đức Bích