Ng ủ Quên - thơ Thế Lộc
Trở về ngồi dưới thiền môn
Nghe kinh buổi sáng lòng còn tơ vương
Tôi nhìn lại tôi trong gương
Cũng khuôn mặt ấy phong sương ít nhiều
Tôi ngồi nghe kinh buổi chiều
Cũng kinh buổi sáng nhưng nhiều xót xa
Quay quắc thương Mẹ nhớ Cha
Nghe kinh chợt ngộ mình là hạt sương
Tôi say giữa chốn vô thường
Ôm kinh về gối đầu giường ngủ quên.
21.03.2016
THẾ LỘC