Ký Ức Nông Sơn/Tình Em Đại Bường
- thơ Huy Uyên
Ký-ức
Nông-Sơn(*)
Trở lại chiều trên đồi Nông-Sơn
bao năm rồi khép tình cô-lữ
đường băng số 5 chôn kín căm hờn
còn lại mây,cánh đồng mùa hạ cũ .
Oanh xưa hót bài quạnh-hiu
quanh căn-cứ
sầu xưa bay theo khói chiều bay
trận chiến khuất chìm xương máu
canh đêm dỗ giấc ngũ ngày .
Ly rượu cạn nữa đời đêm nay
giang-hồ-súng-đạn-quân-giang-thủy
tình về sau những lúc khướt say
đồn lạnh mây qua rưng rưng lệ .
Ngày tháng An-Hòa săn lùng giặc
treo đời lính lên từng ngọn cây
hẹn thư tình cho em quên viết
đêm đi mặt trận buồn có hay .
Quẩn quanh ngày tháng thép gai, rừng
ta mãi cầm tù đời lính thú
mà xót lòng người đau đớn không
hỏi còn vợ dại
mẹ già giờ sinh-tử ?
Ta nhớ em chiều với lược gương
đêm về súng giặc quanh đồn trại
pháo địch cầm canh cạnh tiền-đồn
hồn-phách ai đêm còn thức mãi .
Bên ngoài đường băng dài nổi nhớ
ta nằm chết mộng khúc sông-hồ
quê hương từ điêu-linh đạn lửa
dấu hồn vào ký ức mơ xưa .
Sóng về Giao-Thủy trôi mênh-mang
em còn đợi ta ngoài bến cũ
xóm chợ bên sông quạnh-hiu buồn
cầm hoài trong tay sầu mưng mủ .
Ước buổi ta về em trong vườn
bà con nghèo tháng năm mưa nắng
ngày đi ta chinh-chiến điêu-linh
hỏi gì trong ta
tình sâu nghĩa nặng .
Vẫn quan hoài bóng người quê cũ
bâng khuâng gió thổi khói đốt đồng
nằm đây mà đau lòng viễn xứ
em bảo đi hoài
có nhớ chi không ?
Tháng năm chờ giặc ở Nông-Sơn
qua rồi hơn bốn mươi năm lẻ
bóng xưa chờn-chập căn-cứ 5
dưới đồi xanh lại màu cây cỏ .
Đám ruộng quê nghèo mang chiều nhớ
lính cũ chắc giờ đã già nua
đàn trâu lửng thững từng khoang mạ
ta đứng đây chết mộng sông hồ .
Hởi hồn ai theo gió bay qua !!!
Huy Uyên
(*) Căn-cứ An-Hòa,
Quảng-Nam/TRĐ5/TQLC/HK
Đại-Bường ơi bao mùa cây trái
thuyền người chèo xuôi ngược cùng em
Nước Kỳ-Lam cả đời xanh mãi
cớ sao anh không cất bước đi tìm .
Ngoài vườn giờ trái ngọt cây xanh
trao tình em ai xuôi từ độ ấy
mình mái tranh nghèo ôm ấp con tim
anh đi rồi em còn nhớ mãi .
Dạo thuyền anh lên từ cử Đại
chở cá tôm chở cả cuộc tình
em áo lưng ong đẹp màu bướm dại
vườn xưa còn thoáng mắt lung linh .
Đại-Bường ơi nắng rợp quê nghèo
chiều ra đứng đầu thôn chờ đợi
hỏi người còn đôi mắt trông theo
xa người xa dặm ngàn đồi bãi .
Trái và cây thủy-chung cùng gió
ngọt đất Quảng-Nam ngọt bãi nương dâu
người có về Đai-Bường không
để em chờ đợi
chỉ mái chèo thôi ta níu cả cuộc đời (nhau) .
Nữa đêm trăng thả đầy vườn
Đại-Bường ơi cả đời trông ngóng
tình về Đại-Lộc,tình rẽ Duy-Xuyên
đêm ngày chiếc bóng
em gái Đại-Bường .
Huy Uyên