Lục Bát Hồn - thơ Tuyền Linh
Xa
Xa rồi? Phải vậy không em
Trăng khuya lẻ bóng, ngoài thềm lá rơi
Tết về mà lạnh môi cười
Hồn treo núi Nhạn, mắt ngùi dặm xa
Nhìn lên hỏi đám mây qua
Chim bay nẻo ấy hồn sa chốn nào
Sao tình nghe quá hư hao
Trùng dương cách trở làm sao kiếm tìm
Nghe như xa mãi… xa thêm…!
Chờ
Ừ thôi, người đã xa người
Giữ chi một sợi tơ trời mỏng manh
Tấn tuồng đến lúc lặng thinh
Là khi hí viện khép niêm cánh gà
Hồn tôi ngọn cỏ sương sa
Thân đơn rã mục, Ta Bà hẹn trông
Tiếc gì một giọt mưa đông
Mà nghe ngóng mãi cho lòng ngẩn ngơ
Còn đâu mà đợi mà chờ !
Trả
Thôi thì… thôi thế mùa rơi
Tôi theo mây gió về trời tìm quên
Chỉ xin một chút bình yên
Mai kia mốt nọ đừng phiền đời nhau
Trả người chút nắng xôn xao
Chút phu thê ấm cất vào Đại Nam
Bây chừ tôi cuối dặm đàng
Tai nghe văng vẳng cả ngàn vọng âm
Âm thầm…hồn lặng âm thầm…!
Buông
Lặng nhìn thiên hạ đua chen
Khen ai khéo vẽ bức tranh luân hồi
Chừ tôi cổ tích phận tôi
Hắt hiu bến mộng, ngậm ngùi giấc khuya
Cổ xe chiều đã tàn phai
Xót thân tuấn mã thương nài dặm xa
Buông cương thôi…đến Ta Bà
Cho hồn theo cánh mây là đà bay
Trăm năm xin giã cuộc nầy !
Tuyền Linh