Cổ Cao Ba Ngấn - thơ Tuyền Linh
Hỡi em đang đi
ven hồ
Có nghe thông
biếc rì rào điều chi ?
Ơ kìa ! sao lầm
lũi đi
Trống trường
chưa điểm, vội gì hở em !
Háy ai ? trước
lạ sau quen
Hồn anh đang núp
trong khăn em quàng
Thật mà ! anh
không dối gian
Không tin em mở
khăn quàng ra xem
Cổ em ba ngấn
trắng tinh
Một son ruồi đỏ
điểm trên gáy ngà
Người ta thường
bảo đàn bà
Cổ cao ba ngấn
giàu sang ba đời
Anh nói có đúng
không nào ?
Cho anh xin một
lời chào đi em
Sao đi chẳng
ngước mắt lên
Nhìn chi chằm
chặp một bên lề đường
Đà Lạt sáng sớm
mù sương
Em đi tỉnh táo
kẻo vương gót hài
Thật đó, anh nói
không sai
Lỡ vấp ngã, sẽ
đổ thừa tại anh
Lấy chi để anh
bắt đền
Đền em túm muối
đi kèm trái me ?
Đền em hai hủ
yaourt ?
Đền em hai trái
ô mai ngọt bùi ?
Đền em quả ổi
chín mùi ?
Đền em viên kẹo
cây kem vỉa hè ?
Đền em cái gốc
phượng ve
Khắc tên hai đứa
để hè có nhau ?
Đền em một mâm
trầu cau
Hai chai rượu lễ
cùng trầu têm vôi ?
Kìa…kìa…! trống
giục liên hồi
Thôi, em vào lớp
hạ hồi giải phân
Mỗi ngày gặp em
một lần
Là anh đã thấy
trăm năm hiện về
Tuyền Linh