Đà Nẵng, Sài Gòn - thơ Huy Uyên
Gởi em nụ hôn môi xa
gió ngủ mắt ai xanh biếc
ngậm ngùi chiều muộn vừa qua
những lần bên em nuối tiếc .
Lá sao xa cành quá sớm
mình ai đứng lại bên đường
phố vắng chiều quên in bóng
cải vàng hoa chao hơi sương .
Bao giờ quay lại sân ga
mùa đi hồi tàu da diết
bạc màu cách trở hai ta
tay ai vẩy sầu ly-biệt .
Ở Sài-Gòn sầu trăm ngã
cầm tim ai dạo loanh quanh
giấc mơ cũ hồn trăm ngã
đêm ngủ quên chợ Bến-Thành .
Những ngày thả tình Hóc-Môn
lang bạt đất người chi mãi
về Thủ-Thiêm đợi chờ thuyền
người qua bên kia buồn thế .
Chén rượu suông vơi cay đắng
quán cóc xưa thiếp-mê-buồn
thoáng trời nổi trôi mộng tưởng
tình và tiền cũng bay luôn .
Đốt tim Đà-Nẵng quê nhà
cay khói chen buồn mắt đỏ
son môi hồng khúc đợi chờ
hàng cây tóc em theo gió .
Thu vàng trên cao góc phố
mùa đông phai chậm lối về
kỹ-niệm chợt bay cùng gió
Chợ-Lớn lặng sầu,
bên tách cà-phê .
Đà-Nẵng,Sài-Gòn nổi buồn
áo bạc trần phai dong ruổi
khuất chìm đọng dấu tuyết sương
đêm ngày thương ai
tim sầu cố xứ .
Huy Uyên