Tuesday, March 15, 2016

Vai Trò Văn Học Lưu Vong 
         Đối Với Văn Học Việt Nam 
                     Thời Hậu Cộng Sản 
                                                 - Lê Mai Lĩnh

tặng Quyên và Hằng 

MỘT

Hôm nay là ngày 14/3/2016. Cách nay 21 ngày, tức là vào ngày 23/2/2016, báo chí trong nước XUẤT HIỆN một bài viết LIÊN QUAN TỚI VĂN CHƯƠNG, CHỮ NGHĨA, người ký tên là PHÙNG HOÀI
NGỌC.
Bài viết, NHƯ MỘT TIẾNG KHÓC TRẦM THỐNG, như một NỖI TUYỆT VỌNG TẬN CÙNG, DƯỚI DÁY của VĂN CHƯƠNG, như một lời AI OÁN NỈ NON về một nền VĂN HỌC CUỐI MÙA CỦA MỘT CUÔC TỰ SÁT TẬP THỂ, như một lời CÁO CHUNG, VĨNH BIỆT của cái gọi là NỀN VĂN CHƯƠNG HIỆN THỰC XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, là một DẤU CHẤM THAN, CHẤM HẾT của một thế kỹ VĂN NÔ, THI NÔ của NHỮNG NGƯỜI CẦM BÚT, MỘT THỜI LÀ CON CƯNG CỦA CHẾ ĐỘ, của một thời VĂN CHƯƠNG XÂY DỰNG, NUÔI DƯỠNG BẰNG SỰ THÙ HẬN, DỐI TRÁ và LÃO KHOÉT.

Bài báo xuất hiện cùng thời với ĐẠI HỘI 12 CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM. Cái thời, mà SỰ CÁO CHUNG CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN TẠI VIỆT NAM, như một hệ quả TẤT YẾU CỦA LỊCH SỰ và CỦA LẼ ĐỜI, của LUẬT NHÂN QUẢ.

Bài báo của tác giả PHÙNG HOÀI NGỌC viết: " Văn học xưa nầy thường là mũi nhọn, tiền phong. đỉnh cao của NGHỆ THUẬT trong mọi thời đại. Văn học vừa mang tính hàn lâm. đồng thời mang tính đại chúng và ảnh hưởng sâu bền nhất là đi qua nhà trường. NHƯNG HƠN NỬA THẾ KỶ QUA. VĂN HỌC CHỈ BIẾT LIÊN MIÊN KHÁNG CHIẾN VÀ XÂY DỰNG " LÂU ĐÀI ẢO TƯỢNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, CHỦ ĐỀ CỦA HƯỚNG CA NGỢI VẼ ĐẸP CON NGƯỜI VÀ TÌNH BẠN QUẢ LÀ RẤT THIẾU VẮNG VÀ NHẠT NHÒA. VĂN CHƯƠNG LÃNG MẠN THÌ CỤT HỨNG.

"... NGỚ NGẨN, QUỜ QUẠNG, KHÔNG VỖ CÁNH LÊN ĐƯỢC. TÁC PHẨM CỦA NHỮNG CÂY BÚT ĂN LƯƠNG KHÁ NHẠT NHẼO, IN ĐƯỢC SÁCH XONG THÌ THÔI.CHẲNG CẦN GIỚI PHÊ BÌNH BÀN LUẬN. TÌNH TRẠNG ĐÓ TRIỀN MIÊN DIỄN RA TỪ 20, 30 NĂM QUA "

Cũng xuất hiện bên cạnh bài viết của tác giả PHÙNG HOÀI NGỌC, Ông NGUYÊN NGỌC, được xem như bậc thầy, đỉnh cao của văn chương CHỐNG MỸ, cũng lên tiếng:  " VĂN CHƯƠNG NGHỆ THUẬT HIỆN ĐẠI TRIỀN MIÊN THIẾU VẮNG TÌNH BẠN.
NÓI CHUNG VĂN CHƯƠNG THIẾU VẮNG NHỮNG GIÁ TRỊ NHÂN VĂN CƠ BẢN, VÌ PHẢI NHƯỜNG ĐẤT CHO VĂN CHƯƠNG CÁCH MẠNG".

Bài viết nầy xuất hiện hôm 23/2/2016, mang tính TỐ CÁO TỘI LỖI CỦA NHỮNG NGƯỜI LÃNH ĐẠO VĂN HỌC VÀ CHINHTRI TRONG ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NẮM TRONG SUỐT HƠN 80 NĂM QUA. 

Tôi sẽ có những NHẬN ĐỊNH, PHÊ BÌNH sau: 

HAI 

Muốn nhận định đúng QUÁ KHỨ, HIỆN TẠI, TƯƠNG LAI CỦA VĂN HỌC VIỆT NAM thời HẬU CÔNG SẢN, từ Hải Ngoại, chúng ta phải PHÓNG TẦM NHÌN VỀ TRONG NƯỚC: HÀ NỘI/ HUẾ/ SÀIGÒN.
Từ hiện tại, thế kỷ 21, CHÚNG TA PHẢI ĐOÁI TRÔNG VỀ QUÁ KHỨ, thế kỷ 19, 20.
Do vậy, để có cái nhìn THẤU SUỐT, TẬN CÙNG CỦA MỌI NGÕ NGÁCH ĐỜI SỐNG VĂN CHƯƠNG VIỆT NAM, Tôi xin chia các thời kỳ VĂN HỌC VIỆT NAM như sau :

1. Từ 1945 đến 1954 : VĂN HỌC KHÁNG CHIẾN YÊU NƯỚC
2. Từ 1954 đến 1975: VĂN HỌC CỦA HÀ NÓI và SÀI GÒN
3. a/ Thời kỳ sau 1975 của VĂN CHƯƠNG MIỀN BẮC
    b/ Thời kỳ sau 1975 của VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM

VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM, sau 1975, có HAI MŨI TIẾN CÔNG và MỘT MŨI NẰM VÙNG, BÁM SÁT TRẬN ĐỊA VĂN CHƯƠNG:

- Mũi thứ nhất: VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM TIẾN QUÂN RA MIỀN BẮC.
- Mũi thứ hai : Di tản VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM ra HẢI NGOẠI làm LỰC LƯỢNG TRỪ BỊ, DỰ PHÒNG.
- Mũi thứ ba : NẮM VÙNG, MAI PHỤC, BÁM SÁT TRẬN ĐỊA MIỀN NAM.

BA 

TỪ 1945 tới 1954
VĂN HỌC VIỆT NAM THỜI KỲ KHÁNG CHIẾN YÊU NƯỚC

Sau khi thực dân PHÁP trở lại VIỆT NAM từ 1945, có thể là ông HỒ CHÍ MINH, cũng có thể, chính ông HỒ CHÍ MINH phát động LỜI KÊU GỌI KHANG CHIẾN TOÀN DÂN, TOÀN QUỐC.
Ông HỒ bấy giờ, đúng là hiện thân của một NGƯỜI YÊU NƯỚC. 

Bấy giờ, có thể ĐÃ có thể CHƯA, Ông hiện thân là một người CỘNG SẢN. 

Ngay cả bấy giờ, nếu không phải ÔNG HỒ hay một ai khác KÊU GỌI KHÁNG CHIẾN chống THỰC DÂN PHÁP mọi người đều nghe theo, nhất là với những người thanh niên, trí thức yêu nước.

Trong không khí KHÁNG CHIẾN YÊU NƯỚC BẤY GIỜ, hàng hàng thanh niên lên đường CỨU QUỐC với LÒNG NHIỆT THÀNH YÊU TỔ QUỐC VỚI TRÁI TIM NÓNG HỔI. LÊN ĐƯỜNG.

Họ lên đường, RẤT ÍT VỚI LỜI KÊU GỌI CỦA ÔNG HỒ, nhưng RẤT NHIỀU, với nhiệt huyết của NGƯỜI TRAI THỜI LOẠN.
  
Chính vì, cái thời, với dao găm, lưỡi lê, vật nhọn, mã tấu, hay một trái đạn tự chế, họ vẫn lao vào mặt trận VỚI SỰ THÔI THÚC CỦA LÒNG YÊU NƯỚC.
Và, cũng chính từ LÒNG YÊU NƯỚC ĐÓ, chứ KHÔNG PHẢI VÌ LỜI HIỆU TRIỆU CỦA ÔNG HỒ, NHỮNG VĂN NGHỆ SĨ BẤY GIỜ MỚI CÓ THỂ XUẤT THẦN SÁNG TÁC NHỮNG BÀI THƠ TUYỆT TÁC, TUYỆT DIỆU, TUYỆT VỜI, làm thành MỘT ĐỈNH CAO VĂN CHƯƠNG CHÓI LỌI. Mà hôm nay, đời sau và mãi mãi, NHỮNG BÀI THƠ CỦA HỌ, TÊN TUỔI CỦA HỌ, BẤT TỬ VỚI VĂN HỌC VIỆT NAM., tôi thiên thu.
Họ, NHỮNG CON NGƯỜI TỰ DO. TỰ DO ĐÚNG NGHĨA.
Núi rừng miền TRUNG, những cánh rừng VIỆT BẮC chưa có dấu chân XÂM LƯỢC CỦA THỰC DÂN PHÁP, CHÍNH QUYỀN THÂN PHÁP. Cũng chưa có CHÍNH QUYỀN CỘNG SẢN ĐÚNG NGHĨA hay NHỮNG CÁN BỘ CÔNG SẢN CÔNG KHAI. 

Nhân dân và Tự Do là NƯỚC, VĂN NGHỆ SĨ LÀ CÁ.
Chính nhờ thế, mà VĂN HỌC VIỆT NAM có được NHỮNG NHÀ THƠ SỐNG MÃI TRONG LÒNG NGƯỜI, TRONG LÒNG LỊCH SỬ VĂN HỌC.

Không kể đến những NHÂN TÀI THOẢ HIỆP VỚI BẠO QUYỀN, CÁI ÁC, SỰ HUNG HÃN CỦA CHẾ ĐỘ như XUÂN DIỆU, HUY CẬN, TỐ HỮU, CHẾ LAN VIÊN, TẾ HANH.
Nơi đây, người viết xin kể tới NHỮNG NHÀ THƠ BẤT KHUẤT, TIÊU BIỂU NHẤT CỦA DÒNG VĂN CHƯƠNG YÊU NƯỚC, TỰ ĐÓ :

1 /                         NHÀ THƠ HỮU LOAN (1916 - 2010)

                                       M À U T Í M H O A S I M

                                       Nàng có ba người anh đi bộ đội     
                                       Những đứa em nàng, có em chưa biết nói
                                       Khi tóc nàng xanh xanh.

                                      Tôi là người chiến binh
                                       Xa gia đình
                                       Yêu nàng như tình yêu em gái
                                       Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo cưới
                                       Tôi mặc đồ quân nhân
                                       Đi giày đinh
                                       Bết bùn đất hành quân.

                                       Nàng cười xinh xinh
                                       Bên anh chồng độc đáo
                                      Tôi ở đơn vị về cưới nhau xong là đi
                                                                             
2/                                    NHÀ THƠ QUANG DŨNG (1921 -  1988)

                                           T Â Y T I Ế N

                                       Sống Mả xa rồi TÂY TIẾN ơi
                                       NHớ về rừng núi nhớ chơi vơi
                                       SÀI KHAO sương lấp, đoàn quân mỏi
                                       Mường Lát hoa về trong đêm tơi.
                                       ....
                                                                               
                                       TÂY TIẾN đoàn quân không mọc tóc
                                       Quần xanh màu lá đủ oai hùm
                                       Mắt trừng gối mộng qua biên giới
                                       Đêm mơ HÀ NỘI dáng kiều thơm.

3/                                   NHÀ THƠ VŨ CAO  (1922 -  2007)

                                               N Ú I Đ Ô I

                                       Bảy năm về trước, em 17
                                       Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
                                       XUÂN DỤC, DOAI ĐÔNG hai nhánh lúa
                                       Bữa thời anh tới, bữa em qua .

                                       Lối ta đi giữa hai sườn núi
                                       Đôi ngọn, nên làng gọi NÚI ĐÔI
                                       Em vẫn đùa anh sao khéo thế
                                       Núi chồng, núi vợ, đúng song đôi.
                                       ....                                                                              

4/                                    NHÀ THỜ HOÀNG CẦM (1922 - 2010)

                                           Đ Ê M L I Ê N H O A N

                                      Anh ơi, đêm nay dầu người nhấp nhô như sóng vỗ
                                      Đang trào lên sức sống muôn đời
                                      Niềm vui bát ngát trăng sao
                                      Mảnh trăng ứa máu chân trời Việt Nam. 
                                     
                                      Đêm liên loan, trời ơi, đêm liên hoan
                                      Đầu người nhấp nhô như sóng bể ngang tàng
                                      Ta muốn thét như vỡ toang lồng ngực
                                       .......                                       

5/                                   NHÀ THƠ CHÍNH HỮU (1926  -  2007)

                                          Đ Ồ N G C H Í

                                     Quê hương anh, nước mặn đồng chua
                                     Làng tôi nghèo, đất cày lên sỏi đá
                                     Anh với tôi, đôi người xa lạ
                                     Từ phương trời, chẳng hẹn quen nihau
                                     Súng bên súng, dầu gác bên dầu
                                     Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
                                     .....                                   

6/                                  NHÀ THƠ YÊN THAO (1927 -  ?)

                                      Tôi đứng bên này sông
                                      Bên kia vùng địch đóng
                                      Làng tôi đấy sam đen màu tiết đọng
                                      Tre cau buồn tóc rũ với mờ sương
                                      Màu trắng vôi lởm lớp mấy khung tường
                                     Nếp đình xưa, người hỡi đau gì không? 

                                     Tôi là anh lính chiến
                                     Rời quê hương từ dạo máu khơi dòng
                                     Buông tay gầu vui lại thuở binh mông
                                     Gì nấc súng, nhớ ơi ngày chiến thắng
                                     ....                                     
                                                   
7/                                 NHÀ THƠ GIANG NAM (1929 -  ?)   

                                       G I A N G N A M

                                   Thuở còn thơ, ngày hai buổi đến trường
                                   Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
                                                                      " Ai bảo chăn trâu là khổ"
                                   Tôi mơ màng nghe chi hót trên cao.
                                   Có những ngày trốn học 
                                   Đuổi bướm cạnh bờ ao
                                   Mẹ bắt được
                                  Chưa đánh roi nào đã khóc.
                                  Có cô bé nhà bên
                                  Nhìn tôi cười khúc khích.
                                  ....
                                 Xưa yêu quê hưởng vì có chim có bướm
                                 Có những ngày trốn học bị đòn roi
                                 Nay tôi yêu quê hương vì trong từng nắm đất
                                 Có một phần xương thịt của em tôi.

8/                              NHÀ THƠ PHÙNG QUÁN (1931 -  1995)

                                 L Ờ I M Ẹ D Ă N

                                 Tôi mồ côi cha năm 2 tuổi
                                 Mẹ tôi thương con, không lấy chồng
                                Trồng dâu, nuôi tằm, vẹt vãi
                                Nuôi cho tôi đến ngày lớn khôn.

                                Hơn 20 năm qua, tôi vẫn nhớ
                                Ngày ấy tôi mới lên năm
                                Có lần tôi nói dối mẹ
                                Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
                                Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
                                Ôm tôi hôn lên mái tóc
                                                                - Con ơi, truce khi nhắm mắt
                                Cha con dặn con suốt đời
                                Phải làm một người chân thật.
                                .....                                
                                Người làm xiếc đi trên đây rất khó
                                Nhưng không khó bàng làm một nhà văn
                                Di trốn doi trên con đường chân thật.

                                Đường, mật, công danh, không làm ngọt lưỡi tôi
                                Sét nỗ trên đầu, không xô tôi ngã
                                Bút giấy tôi ai cướp giật đi
                               TÔI SẼ DÙNG DAO VIẾT VĂN LÊN ĐÁ.

Tạm ngưng. Buồn quá quý tiên sinh, nhà thơ. NHỮNG CON NGƯỜI BẤT KHUẤT .

LÊ MAI LĨNH