Thursday, March 31, 2016

Thơ Xướng Họa - Thy Lệ Trang, Thục Nguyên, 
        Cao Bồi Già, Trần Lệ Khánh  









BUỒN TÀN ĐÔNG

RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI! 
Đường hoa lạc dấu gót sen hài 
Nửa vầng nguyệt khuyết chênh vênh bóng 
Những sợi tơ sầu vương vấn ai 
Tóc xõa thềm xưa hồn mộng ảo 
Chiều nghiêng nắng nhạt giấc mơ phai 
Em về gối đẫm dòng dư lệ 
Vò võ đèn khuya tiếng thở dài !  

Bao năm cứ ngỡ giấc mơ dài 
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI! 
Thăm thẳm non cao sương trắng phủ 
Chập chùng biển rộng nhạn mờ bay 
Lời yêu ngày đó…lời chưa trọn 
Mộng ước đêm nào…mộng đã phai 
Trước ngõ mây sầu giăng lớp lớp… 
Tình cay cho mắt đọng u hoài ! 

Nỗi nhớ còn đây…tiếc nuối hoài… 
Muôn trùng xa cách thấu chăng ai? 
Ngậm ngùi thu úa vàng phai lá 
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI! 
Rượu tiễn nghẹn ngào câu vĩnh biệt 
Đêm tàn bối rối phút chia tay 
Bao mùa hạ đỏ rưng rưng lệ 
Biết đến khi nào xuân tái lai?

Mong gì hạnh phúc được trùng lai 
Sinh tử trời cao đã sẵn bày 
Cát bụi chôn sâu đời lữ thứ 
Mưa giông vùi dập nét trang đài     
Mênh mông biển thẳm xôn xao sóng
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI! 
Một cõi vô thường anh đã đến
 Và em…còn lại…có bao ngày?
  
Lặng lẽ ngày qua nối tiếp ngày 
Vẫn nồng hơi ấm một vòng tay 
Từng con đường cũ hoài nhung nhớ 
Những bước chân xưa mãi lạc loài 
Ai mất, ai còn, ai luyến tiếc?
Mộng tàn, mộng lỡ,mộng vùi say  
Đôi bờ cách biệt xa xôi qúa 
RÉT MƯỚT ĐÔNG BUỒN LẠNH BUỐT VAI!

                                                    Thy Lệ Trang

HỌA 

CHƯA QUÊN
  
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Thời gian chưa xoá nổi hình hài
Hồn luôn xao xuyến dung nhan ấy
Dạ cứ mơ màng bóng dáng ai
Kỹ niệm ngày xưa chừng rộn rã
Vầng TRĂNG bến cũ chẳng nhoà phai
Thế mà hờ hững và hờ hững !
Người có nghe chăng tiếng thở dài ?

Đèn khuya đối bóng suốt canh dài
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Kẻ ở bơ phờ dường nhạn lạc
Người đi biền biệt tựa chim bay
Lòng đau, dạ thắt càng hiu hắt
Nỗi nhớ, niềm thương chẳng nhạt phai
Cũng muốn quên đi thời mới lớn
Mà sao tâm sự mãi u hoài ?
                        
Vết cắt giờ đây cứ buốt hoài !
Do mình tự chuốc, trách chi ai ?
Chưa quên ngày ấy, trâm cài tóc                           
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Dù có đôi lần cùng đối mặt                                     
Nhưng chưa một phút được cầm tay                       
Ngồi ôn kỷ niệm mà chua xót,                              
Mà hận Trời già khéo lá lay
                          
Tuổi già gậm nhấm hết tương lai
Dù muốn nhưng không dám tỏ bày
Thân mãi quẩn quanh trong bóng tối                 
Hồn luôn lãng vãng chốn hiên đài
Còn thương dáng bậu mơ cùng bước
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI
Dẫu biết chỉ là điều viễn tưởng
Mà sao trằn trọc suốt đêm ngày ?
                             @
Ôm mãi niềm đau với tháng ngày
Còn mong gì nữa tay trong tay ?
Chim khôn chọn được lồng cao quý       
Mái rách dành cho kẻ lạc loài
Đâu dễ xux tan niềm uất hận ?              
Khó mà giữ vững cuộc tình say !
Giờ đây tóc đã sang màu tuyết
VẪN NHỚ THUỞ NÀO MỘNG SÁNH VAI

                                       Thục Nguyên

NGẪM ĐỜI

Gánh đời sao mãi nặng đôi vai 
Mà miệng ta sao cố giễu hài 
Kẻ sướng ngó ngàng giùm nhé kẻ 
Ai sầu chia sẻ chút chăng ai
 Còn tiền thấy nghĩa đầy ăm ắp 
Hết bạc xem tình vợi nhạt phai 
Cơm áo loanh quanh đâu chỉ … thế 
Nhân sinh muôn thuở khổ dài … dài. 

Khoác phận nhân sinh phải nợ dài? 
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai 
Mai này hẳn sẽ thành tro rải 
Mốt nọ  thôi thì hóa khói bay
 Ngược phách bao điều còn não muộn 
Trôi dòng mọi lẽ cũng phôi phai 
Hỏi người hạnh phúc đều  y thế 
Nhưng khác xa nhau nỗi khổ hoài! 

Đời vui dăm chốc vẫn mơ hoài 
Thanh thản an nhàn được mấy ai ? 
Nợ thế như dài oằn một kiếp 
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai 
Nhẩm sầu thấy cả bao  chồi nấm 
Đếm hỉ xem chừng mấy ngón tay
 Vất vưởng tháng ngày ai cũng sống 
Mặc tình nhắm mắt kệ … tương lai.

Chả biết bao giờ mới thái lai 
Tháng năm đối mặt  phận trời bày 
Căng mình diễn sống y sân khấu 
Banh mắt xem ngây hệt  khán đài 
Ân nghĩa kia hoài sâu mấy đỗi 
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai 
Thân này múa máy được nhiêu nhỉ 
Trả nợ nhân duyên sẽ một ngày .
  
Chỉ hơn ba vạn, bấy nhiêu ngày 
Ai kẻ  xưng mình giỏi  nắm tay? 
Hạnh phúc nào chia đều cõi thế 
Sầu đau lại phát khắp nhân loài 
Đành cam, mật đắng bao người nếm 
Cố lãng, rượu nồng lắm gã say 
Than thở, kêu Trời làm gan hỏi:   
Gánh đời sao mãi nặng đôi vai?

 CAO BỒI GIÀ
                                                      
    HOÀI NIỆM...
              (Ngũ bộ lộc lư)
   XA RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI!.
   Bỗng nửa chừng xuân...lẻ gót hài.
   Sợi nắng nhường vương tơ tóc liễu.
   Bóng mây như phủ dáng hình ai.
   Lưa thưa bến quạnh bông lau ngả.
   Lác đác cành đơn chiếc lá phai.
   Làn gió phất phơ tà áo mỏng.
   Não nùng thảm cỏ dế than dài...

   Giây phút phân ly thấy thật dài...
   XA RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI !
   Giọng quyên thê thiết đưa vườn vắng.
   Tiếng hạc âm trầm vọng gió lay.
   Đứt sợi tơ se màu thắm nhạt.
   Khóa buồng tim lạnh sắc hồng phai.
   Còn đây dư ảnh ..người đâu tá..?
   Trĩu nặng tâm tư nỗi cảm hoài !

   Tháng ngày đeo đẳng nỗi đau hoài.
   Gián cách âm dương khuất bóng ai
   Đã hết nồng nàn đôi khóe mắt
   XA RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI !
   Nhớ sao đắm đuối hòa hơi thở
   Tưởng lúc dung dăng xiết búp tay.
   Ôm gối trở trăn tim buốt giá...
   Mộng hồn ao ước...mộng trùng lai !

   Tỉnh giấc tan rồi...giấc hợp lai.
   Trớ trêu con tạo đã an bày.
   Lạnh lùng lòng đất vùi quân tử.
   Ngơ ngẩn trần gian tủi liễu đài.
   Còn đó dư âm đàn cổ nguyệt.
   XA RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI !
   Lạt phai sác diện...hồn phiêu lãng ...
   Quặn thắt niềm đau ngậm tháng ngày!

   Lòng luôn ghi khắc tháng năm ngày...
   Tâm Ý cùng chung tay tiếp tay.
   Chân sóng đôi chân vui vạn cảnh.
   Mắt vươn tầm mắt ngắm muôn loài.
   Thơ rung ngọn thỏ câu tha thiết...
   Men ngát tửu quỳnh chuốc đắm say!
   Ôm mối tương tư...ôm kỷ niêm...
   XA RỒI ẤM ÁP MỘT BỜ VAI..!

      Trần Lệ Khánh   30-3-2016