Em, Đêm Phục Sinh, Tôi, Sài Gòn - thơ Huy Uyên
Đêm Sài-gòn đầy sao
chuông phía nhà thờ Đức Bà rung đổ
lối em qua Gò-vấp quá xa
trên cao lạnh đầy hai mắt Chúa .
Về đâu cuộc tình ta ngày đó
em chôn tôi ở nghĩa-trang buồn
tôi mãi tìm em con đường,góc phố
từ em đi ngăn mấy đại-dương .
Dòng nước sông chiều trôi đâu
tình yêu đó rồi bay như chiếc lá
ký-ức còn giữ mãi trong nhau
tháng năm con thuyền và biển cả .
Sài-gòn buồn chiều nắng ngũ
tím ngày xưa ai mãi đứng đợi chờ
bến Thủ-thiêm vắng rồi người ngày cũ
em đi bỏ bóng lại riêng tôi .
Từ em xa,xa mãi đường chiều
lối cũ đi về mưa sương giăng kín
mùa hè cũng đã qua mau
trôi và chôn lâu rồi kỹ-niệm .
Em,con đường,nổi nhớ
ngõ vắng ngày xưa chiều sớm lên đèn
quán cà-phê hắt hiu mờ xóm cũ
phục sinh tôi thiếu em .
Em,đêm phục-sinh,tôi và Sài-gòn
buồn hơn mây trời gió núi
chia hai lối về bỏ lại con tim
sầu vây quanh tôi hoài chờ đợi .
Ngày tháng đi tìm .
Huy Uyên