Mùa Yêu Thay Lá - thơ Trúc Thanh Tâm
Em thấy không, buổi chiều còn say ngủ
Gió trở mùa, tháng mấy cũng cô đơn
Những chấn động gọi hồn ta tỉnh giấc
Bỗng nghe thèm bờ môi ngọt em hơn!
Em thấy không, những mượt mà điệu lý
Quyển sổ đời mờ nét chữ ngày xưa
Đôi tay ta nổi đường gân khốn khổ
Ánh trăng tan qua cửa sổ mong chờ!
Em thấy không, mưa còn bay lất phất
Lá cuộn vòng qua băng đá công viên
Tương lai nào mở ra từ phía trước
Nhưng cuộc đời đã đánh tráo con tim!
Em thấy không, mấy mươi năm rồi đó
Ta lạc vào những cám dỗ bủa vây
Hạnh phúc nào cho ta thêm sức sống
Hay vẫn là nước mắt ngập bờ mi!
Em thấy không, những nỗi đau mất mát
Người chết nằm bên vũng máu chưa khô
Thời vùng vẫy giờ xuôi tay quên hết
Mỉa may thay, hạnh phúc những nấm mồ!
Em thấy không, thế gian là cõi tạm
Con sông dài đơn lẻ lục bình trôi
Trăm năm hay đến nghìn năm nữa
Lời mẹ hiền vọng mãi thuở nằm nôi!
Em thấy không, khi con người hối cải
Những chuyến đò còn chờ khách sang sông
Bao cánh chim mang nỗi niềm canh cánh
Món nợ đời trả mãi vẫn chưa xong!
Em thấy không, mùa yêu thay lá mới
Đất quê mình màu mỡ hạt phù sa
Hãy cho nhau bằng nụ cười, ánh mắt
Đẹp đơn sơ áo bà ba tím hoa cà!
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)