Xướng Họa Thơ - Cao Bồi Già, Nguyễn Gia Khanh,
Phan Tự Trí, Thục Nguyên
ĐỜI VUI
Xuân đang khoe sắc, đào, mai tươi
Chẳng lẽ mình ta lại ngủ vùi
Khoe tuổi thanh tân người nhộn nhạo
Giấu thân già cỗi, tớ lui thui ?
Rù rì say chuyện đồng* đương đắm
Lẩm cẩm khơi lòng lão bỗng vui
Thơ thẩn tình yêu, đời vẫn chuyển
Quanh quanh nghe thoáng ngọt chen bùi
CAO BỒI GIÀ
* Đồng: trẻ
MỘNG THẮM
Ngắm sắc xuân hòa mộng thắm tươi
Lòng dâng thục khí, khổ đau vùi
Thiên kinh nguyện thệ hằng canh cánh
Bản mệnh mong cầu hết thủi thui
Sự nghiệp trông hoài thu hiển đạt
Gia đường ước đặng hưởng an vui
Thiều quang rọi chiếu ngời miêu duệ
Cay đắng đà qua, mãi ngọt bùi.
Nguyễn Gia Khanh
AN ỦI
Giá rét hoa hờn vẫn thắm tươi
Sắc hương trời phú dễ đâu vùi
Tai ngơ nghe thủng! Dù thoang thoáng!
Mắt kém xem nhầm! Tại tối thui ?
Ai mắng ậm ừ chưa hóa giận
Người khen lộp chộp đã thành vui
May được nàng thơ còn thủ thỉ
Để sớt cho nhau chút ngọt bùi.
PHAN TỰ TRÍ – 03 TẾT Bính Thân
Mùa Tuyết Đỗ
Cỏ cây hoa lá hết xanh tươi
Mọi thứ giờ đây tuyết lấp vùi
Mở mắt nhìn quanh toàn trắng xoá
Tắt đèn trùm kín thảy đen thui
Co ro mền đấp không hề thích
Lập cập mồm rung chẳng mấy vui
Đã thế thì thôi đành khép mí
Dám đâu ngọ ngoẹ ngọt hay bùi?
Thục Nguyên