Tiếng Khóc Từ Máu - thơ Hoàng Phong Linh
(Nhân dọc bản tin trên báo Đàn Chim Việt về các
"đại gia" Cộng Sản Việt Nam và chuyên gia Đại Hàn dự tiệc, ăn nhậu no
say rồi ói mửa, bắt các tiếp viên thiếu nữ Việt Nam liếm sạch mặt bàn, họ cười
vui thỏa thích và cho tiền "boa"...)
...
Anh không nghe Em khóc
Mà nghe tiếng Máu rơi !
Uất nghẹn trào dâng, Em nấc tiếng Đời
Giữa tiếng cười say dã thú.
- Em cúi mặt, men nồng cao tiếng rú
Chất nhầy chua, đàn chó sói vây quanh.
Mẹ Âu Cơ từ thuở Nước chưa thành
Đang hối tiếc sinh bầy con cẩu trệ.
Từ buổi hồng hoang với trăm ngàn thế hệ
Nhục đau nào bằng đất nước hôm nay ?
Địa đạo ngoi lên sâu bọ một bầy
Đang ói mửa nhụa nhầy trang lịch sử.
- Em cúi mặt, giữa vòng vây thú dữ
Vai gầy run, trĩu nặng gánh đau thương.
Đáy mắt Em chìm đắm tuổi thiên hương
Bao chất đắng tụ bờ môi sẫm tím.
Thế hệ Em - mộng Xuân đời chôn kín
Dưới mồ sâu từng lớp đất oan khiên.
Chủ Nghĩa nào đâu? - trong nỗi nhục triền miên
Em bán tuổi thanh xuân tìm cơm áo.
Thịt da Em, thua món hàng buôn dạo
Cho quan-quyền chiêu đãi khách phương xa.
Họ cười say trong điện ngọc cung ngà
Lời vẫn nói: Đây thiên đường Vô Sản !
Nơi khóm phường tiếng loa khàn mê sảng
Ca tụng đời trí tuệ đỉnh trời cao.
- Em cúi mặt - che tiếng nấc nghẹn ngào
Anh vẫn thấy lệ dâng trào đáy vực.
Cố nín đi Em, hồn anh đang rạn nứt
Nơi phương này anh cũng khóc vì Em.
Vì quê hương, anh dõi mắt từng đêm
Nghìn sợi tóc bạc đau đời viễn xứ.
Anh đã lên đường, không ngại ngần do dự
Vì thương Em, đâu quản bại bao lần.
Anh vẫn tiếp đường gai góc mòn chân
Theo tiếng khóc từ Em, đang dẫn lối.
Xin đợi chờ anh, bình minh rồi phải tới
Trên quê hương, Em tuổi ngọc hồi sinh.
Trả lại cho Em trời mộng má hồng xinh
Bờ môi thắm Xuân tình thơm kết nụ.
Lịch sử sang trang, chữ vàng son luân vũ
Máu không còn dâng tiếng khóc đời Em,
Và hồn anh thôi rạn nứt từng đêm !
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Hải ngoại, 10.4.2006