Thơ Xướng Họa - Cao Bồi Già, Nguyễn Gia Khanh,
Thục Nguyên, Thy Lệ Trang
HẾT TẾT
Đầu năm, tết nhất đã quen chơi
Giờ phải đi cầy, tựa hết hơi
Bụng nặng hơi bia, nghe lịch bịch
Đầu đầy men rượu, bước chơi vơi
Trà dư, quen thói lời tuôn chảy
Tửu hậu, đâm lười việc khó trôi
Những giả quanh năm đều tết cả
Chắc meo cùng mốc cái thằng tôi !
CAO BỒI GIÀ
XUÂN TÀN
Vẫn tháng giêng mà, mặc sức chơi
Khi thì pích ních lúc xông hơi
Thâu đêm suốt sáng hoài say xỉn
Hết rượu sang bia chẳng cạn vơi
Dưới sới cầm bài tiền cứ trút
Bên bàn xóc địa bạc luôn trôi
Xuân tàn tết hết còn…con nợ
Với cả thân tình cũng bỏ tôi!
Nguyễn Gia Khanh
Định Mệnh
Phải đâu qua Tết hết ham chơi ?
Thật sự thiếu tiền chạy hụt hơi
Sức lực hoang đàng nên đã cạn
Rượu chè be bét chắc chi vơi ?
Tấm thân yếu đuối không kềm giữ
Cuộc sống bồng bềnh cứ thả trôi
Nước lớn trồi lên, ròng hạ xuống
Hẳn là định mệnh dành cho tôi ?
Thục Nguyên
LỜI VỢ ANH NHÀ THƠ NÁT RƯỢU
Đâu chờ tết đến mới mê chơi
Mặc kệ vợ nhà chạy hụt hơi
Hắn vẫn phong lưu tình chửa mỏi
Xuân còn phơi phới chén chưa vơi
Bên nàng*... mặt nở như hoa nở
Với rượu...hồn trôi tựa gió trôi
Việc nhỏ, việc to giao mụ gánh
Ôi buồn!... tôi trách số phần tôi!
*Nàng thơ